TẠI SAO PHẢI ĂN NĂN?
1.MỌI NGƯỜI ĐỀU ĐÃ PHẠM TỘI
2.TỘI LỖI LÀ GÌ?
3.SỰ TỰ DO CỦA CON NGƯỜI BỊ LẠM DỤNG (bị bẻ khóa, bị Hack)
4.TỰ NGUYỆN RỜI XA ÁNH SÁNG, KHÔNG THỂ TỰ MÌNH TRỞ VỀ VỚI ĐỨC CHÚA TRỜI
5.BẢN CHẤT THỰC SỰ CỦA TỘI LỖI
6.MỐI QUAN HỆ VÀ TRÁCH NHIỆM
7.SỰ CHẾT CỦA CON NGƯỜI (CHÚA GIÊ-XU CHRIST) LÀ ĐÁP ÁN DUY NHẤT
Cám ơn Chúa cho chúng ta trong hè vừa rồi được học về đức tin và sự vui mừng.
Niềm vui trọn vẹn cũng cần được dạy dỗ và cần thời gian để trưởng thành trong đời sống đức tin. Như rễ cây và tán lá, thì sự vui mừng chúng ta phải đầu tiên là sự vui mừng trong Chúa, được làm Chúa vui, không phải hài lòng con người. Tuần qua chúng ta chứng kiến gió lốc thổi mạnh cùng với những cơn mưa, trước đó thì lá cây đã đổi màu vàng, thiên nhiên như hẹn nhau đúng giờ, bây giờ chúng ta thấy bao lá vàng rơi phủ đầy xung quanh gốc cây, cảnh tượng khá đẹp và lãng mạn. nhưng không mấy ai trong chúng ta thấy vui khi đời sống bị sóng gió, quật mạnh vào sức khỏe, tài chính, quan hệ…
Các gốc cây sẽ kể cho chúng ta nghe những câu chuyện và bí mật của Đấng Tạo Hóa. Đừng buồn vì cành lá, đừng bị mất tập trung, bị lạc hướng bởi nó, hãy tập trung vào gốc rễ. đó là sự dạy dỗ khỏe mạnh, đồ ăn sạch thuộc linh. Thi thiên 1 vui vẻ là từ trong gốc rễ, và lá nó sẽ chẳng tàn héo. Vậy đừng đặt niềm vui trong tán cây, mà hãy chú ý để rễ cây khỏe, sao cho càng càng khó khăn, càng bám sâu vào lòng đất.
Sau đó Chúa cho chúng ta học về Đức Tin Vào Sự An Nghỉ, lý do ngăn trở sự an nghỉ chính là sự vô tín. Trong Chúa Giê-xu chúng ta học buông bỏ và cắm neo trong tình yêu thương Chúa.
Đầu tháng 9 Chúa cho chúng ta học về người đàn bà bên giếng Gia-cốp.
Chỉ khi gặp Chúa Giê-xu chúng ta mới có sự khao khát với Ngài, không còn đói và khát những cái trong thế gian. Người đàn bà đã bỏ lại cái vò nước bên giếng, là thứ mà bà mỗi ngày cần làm đầy nó. Cái vò đó ngày nay có thể là mạng xã hội, Smartphone… internet… không ai thập tự giá mà không thể buông bỏ sức hút của thế gian.
Đầu tháng 10 bài học về sự thờ phượng và đời sống đức tin cần sự cam kết. Đức Chúa Trời của giao ước ban phước cho những ai cam kết ở trong thân thể Đấng Christ.
Kinh Thánh dạy chúng ta hãy nhớ đến những ai ở trong vòng xiềng xích, 2 tháng 11 là ngày kêu gọi toàn thể cơ đốc nhân cầu nguyện cho những con cái Chúa bị bắt bớ
He 13:3 Hãy nhớ những kẻ mắc vòng xiềng xích, như mình cùng phải xiềng xích với họ, lại cũng hãy nhớ những kẻ bị ngược đãi, vì mình cũng có thân thể giống như họ. Có lẽ Phi-e-rơ nhớ lại kinh nghiệm sát sườn (Cong 5:41 Vậy, các sứ đồ từ tòa công luận ra, đều hớn hở về mình đã được kể là xứng đáng chịu nhục vì danh Đức Chúa Jêsus.) nên ông nhắc nhở trong IPhi 4:14 Ví bằng anh em vì cớ danh Đấng Christ chịu sỉ nhục, thì anh em có phước; vì sự vinh hiển và Thánh Linh của Đức Chúa Trời đậu trên anh em.
MỐI QUAN HỆ LÀNH MẠNH VỚI ĐỨC CHÚA TRỜI LÒNG BẮT ĐẦU BẰNG SỰ ĂN NĂN, vậy chúng ta cần hiểu đúng về sự ăn năn.
Xin Chúa cho chúng ta hôm nay tiếp tục điểm này. Kinh Thánh dạy gì về sự ăn năn. Chúa Giê-xu bắt đầu bằng lời rao giảng và dạy dỗ của mình bằng câu: Hãy ăn năn vì nước Thiên đàng đã đến gần.
ĂN NĂN CÓ NGHĨA LÀ SỰ ĐÁP ỨNG VỚI SỰ NHẬN BIẾT MÌNH LÀ MỘT TỘI NHÂN; PHẢN ỨNG CỦA ĐỨC TIN KHI NHẬN BIẾT MÌNH LÀ MỘT TỘI NHÂN.
Vốn sự thờ phượng là bản năng sâu thẳm của con người, con vật không có khả năng này, con vật không biết tội lỗi là gì. Lương tâm con trâu không bị cáo trách khi ăn trộm lúa ruộng nhà hàng xóm. Con người có lương tâm, và khi luật pháp Chúa đề ra chỉ cho con người biết tội lỗi. Kinh Thánh dạy rằng:
1.MỌI NGƯỜI ĐỀU ĐÃ PHẠM TỘI
Rô-ma 3: 21 Nhưng hiện bây giờ, sự công bình của Đức Chúa Trời, mà luật pháp và các đấng tiên tri đều làm chứng cho, đã bày tỏ ra ngoài luật pháp: 22 tức là sự công bình của Đức Chúa Trời, bởi sự tin đến Đức Chúa Jêsus Christ, cho mọi người nào tin. Chẳng có phân biệt chi hết, 23 vì MỌI NGƯỜI ĐỀU ĐÃ PHẠM TỘI, THIẾU MẤT SỰ VINH HIỂN của Đức Chúa Trời
2.TỘI LỖI LÀ GÌ?
Đối với con người khái niệm tội lỗi không nhất quán, ở các nền văn hóa, quốc gia, thời đại. Thời kỳ chúng ta sống đây chúng ta thấy tội lỗi lên ngôi, những điều thuộc về nền móng đạo đức con người bị tấn công.
Các giải thích không làm chúng ta hài lòng. Mạnh tử trò của khổng tử ((372 – 289 TCN) nói rằng – “Nhân chi sơ bản tính thiện” (con người sinh ra bản tính là thiện). Còn Tuân Tử (313 – 238 TCN) nói rằng “Nhân chi sơ tính bản ác” (con người sinh ra bản tính là ác)
Không giải mã được tại sao bản ngã con người lại là ác, và có lối thoát nào cho nhân loại hay không.
Kinh Thánh, quyển sách của các sách, sách của mọi thời đại cho chúng ta biết về bí mật này. Đề tài xuyên suốt toàn bộ Kinh Thánh đề cập về tội lỗi, của lễ hy sinh và sự chuộc tội.
Đức Chúa Trời tạo dựng nên cặp vợ chồng đầu tiên ban cho họ một vị trí đặc biệt “Ðức Chúa Trời phán, “Chúng Ta hãy dựng nên loài người theo hình ảnh Chúng Ta, và theo hình dạng Chúng Ta, để chúng quản trị các cá biển, các chim trời, các súc vật, các thú rừng trên đất, và mọi sinh vật bò sát mặt đất” (Sáng thế ký 1:26 BD2011). Đức Chúa Trời cũng đã ban phước dồi dào cho họ (Sáng thế ký 1:28). Ngài chỉ đặt ra một giới hạn cho họ: “¹⁵ Giê-hô-va Đức Chúa Trời đem con người vào trong vườn Ê-đen để canh tác và gìn giữ vườn. ¹⁶ Giê-hô-va Đức Chúa Trời truyền phán với con người rằng: “Con được tự do ăn hoa quả các thứ cây trong vườn, ¹⁷ nhưng về trái của cây biết điều thiện và điều ác thì con không được ăn, vì ngày nào con ăn trái cây đó, chắc chắn con sẽ chết.”” (Sáng thế ký 2:15-17 BHĐ).
Lệnh cấm ăn trái từ Cây Tri Thức Thiện Ác nhằm nhắc nhở con người, với tư cách là tạo vật, phải tôn trọng và tôn vinh quyền tối cao của Đấng Tạo Hóa thông qua sự vâng phục. Với tất cả sự tự do và sáng tạo, những dấu ấn của việc được tạo dựng theo hình ảnh của Chúa, và ngay cả trong hạnh phúc trọn vẹn của những tạo vật vô tội, con người nên luôn ý thức rằng họ không sở hữu quyền tối cao, mà chính Chúa mới có. Ngài chỉ ban cho họ một lệnh cấm mà thực tế không hề hạn chế tiềm năng của họ. Mà nó liên tục nhắc nhở họ về Đấng Tạo Hóa như một Đấng chủ tể nhân từ nhưng đầy quyền năng. Và chính điều này mà họ đã bỏ qua. Vì vậy, tội lỗi đã xâm nhập vào thế giới loài người.
3.SỰ TỰ DO CỦA CON NGƯỜI BỊ LẠM DỤNG (bị bẻ khóa, bị Hack)
Con người đã nhận được từ Đấng Tạo Hóa khả năng trí tuệ và đạo đức để đưa ra quyết định. Nhưng SỰ TỰ DO này đã bị Đức Chúa Trời giới hạn bởi điều răn duy nhất này. Khi cặp vợ chồng đầu tiên vi phạm điều răn duy nhất của Đức Chúa Trời, họ đã bất tuân và đồng thời phản loạn chống lại quyền tối thượng của Đức Chúa Trời, Đấng Tạo Hóa. Đây là tội lỗi. Tội lỗi, như biểu hiện thực sự của cái ác (trong trường hợp này là sự không vâng lời), là hậu quả của việc SỬ DỤNG TRÁI PHÉP KHẢ NĂNG RA QUYẾT ĐỊNH mà Đức Chúa Trời ban cho.
Chính Satan, kẻ cám dỗ, đã sa ngã vào tội lỗi. Lý do của hắn là sự kiêu ngạo, hay đúng hơn, là lòng tham muốn phạm thượng của một tạo vật muốn tự cho mình ngang hàng với Đức Chúa Trời, ý định của hắn là lôi kéo họ xa rời Đức Chúa Trời. Ngay sau khi sa ngã, A-đam và Ê-va đã trốn tránh Đức Chúa Trời, và Ca-in “trốn khỏi sự hiện diện của Chúa” (Sáng thế 3:8 BHĐ Khi nghe tiếng Giê-hô-va Đức Chúa Trời đi trong vườn lúc chiều mát, A-đam và vợ ẩn mình giữa các lùm cây trong vườn để tránh mặt Giê-hô-va Đức Chúa Trời.|BD2011 Vào khoảng chiều tối, khi gió thổi hiu hiu, họ nghe tiếng Ðức Chúa Trời đi dạo trong vườn, A-đam và vợ trốn vào giữa lùm cây trong vườn, để tránh mặt CHÚA Ðức Chúa Trời.; 4:16 BD2011Ca-in ra đi khỏi mặt CHÚA và định cư ở xứ Nốt,[nghĩa là lang thang] về phía đông của Ê-đen.; Giu-đe 11BD2011 Khốn cho họ! Vì họ đã đi theo con đường của Ca-in, bởi tham lợi họ đã sa vào lầm lỗi của Ba-la-am, và bị hủy diệt trong sự phản loạn của Cô-ra.
Thủ phạm là Sa-tan, thiên thần đã sa ngã và bị Đức Chúa Trời kết án vì lòng kiêu ngạo của hắn. Satan đã bóp méo lời Đức Chúa Trời bằng câu hỏi xảo quyệt. Kẻ thù của Đức Chúa Trời, và giờ đây cũng là của loài người, đã tiếp cận Ê-va dưới hình dạng con rắn với sự xảo quyệt, để cám dỗ cặp vợ chồng đầu tiên mất lòng tin nơi Đức Chúa Trời và nổi loạn chống lại Ngài. Khi làm như vậy, họ đã tự chuốc lấy án tử hình (so sánh Giăng 8:44 BHĐ Các ngươi ra từ cha mình là ma quỷ, và muốn làm theo dục vọng của cha mình. Ngay từ đầu nó đã là kẻ giết người, và không đứng trong chân lý vì chân lý không ở trong nó. Khi nó nói dối thì nói theo bản tính của mình, vì nó là kẻ nói dối và là cha của sự nói dối; 2 Cô-rinh-tô 11:3 BHĐ Nhưng tôi sợ rằng, như Ê-va bị con rắn dùng mưu mô lừa dối thể nào, thì tư tưởng của anh em cũng bị hư hỏng, mất sự chân thật và tinh sạch đối với Đấng Christ thể ấy.; Khải Huyền 20:2-3 BHĐ Người bắt con rồng, tức là con rắn xưa, là ma quỷ, là Sa-tan, và xiềng nó lại một nghìn năm. ³ Người ném nó xuống vực sâu, đóng cửa vực và niêm phong lại, để nó không còn lừa dối các nước nữa, cho đến khi một nghìn năm chấm dứt. Sau đó, Sa-tan phải được thả ra một thời gian ngắn.).
Việc Sa-tan mang hình dạng con rắn được thấy rõ trong Sáng Thế Ký 3:1 Vả, trong các loài thú đồng mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời đã làm nên, có con rắn là giống quỉ quyệt hơn hết…15 Ta sẽ làm cho mầy cùng người nữ, dòng dõi mầy cùng dòng dõi người nữ nghịch thù nhau. Người sẽ giày đạp đầu mầy, còn mầy sẽ cắn gót chân người. Về sau, Sa-tan cũng được đồng nhất với con rắn (Khải Huyền 12:9 Con rồng lớn đó bị quăng xuống, tức là con rắn xưa, gọi là ma quỉ và Sa-tan, dỗ dành cả thiên hạ; nó đã bị quăng xuống đất, các sứ nó cũng bị quăng xuống với nó., 14, 15 14 Nhưng người được ban cho một cặp cánh chim phụng hoàng, đặng bay về nơi đồng vắng là chỗ ẩn náu của mình; ở đó được nuôi một thì, các thì, và nửa thì, lánh xa mặt con rắn. 15 Bấy giờ con rắn phun nước ở miệng mình ra như sông theo sau người đàn bà, hầu cho kéo người xuống sông.; 20:2 Người bắt con rồng, tức là con rắn đời xưa, là ma quỉ, là Sa-tan, mà xiềng nó lại đến ngàn năm). Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là Sa-tan hiện diện trong mọi con rắn.
‘Hai ngươi chẳng chết đâu, vì Đức Chúa Trời biết rằng khi hai ngươi ăn trái cây đó, mắt hai ngươi sẽ mở ra, và hai ngươi sẽ nên giống như Đức Chúa Trời, biết điều thiện và điều ác'” (Sáng Thế Ký 3:4-5). Với những lời này chân lý, công lý và tình yêu thương của Đức Chúa Trời đã bị phủ nhận—nói cách khác, tất cả các thuộc tính của Đức Chúa Trời, và đồng thời, cả thẩm quyền tối cao, tuyệt đối của Ngài. Không phải lời và ý muốn của Ngài, mà đúng hơn là ý muốn riêng của nhân loại, bị Satan kiểm soát, mới là đỉnh cao nhất.
Chiến thuật của Sa-tan đã thành công. Quyền tối thượng của Đức Chúa Trời và các thuộc tính của Ngài bị xem nhẹ. Con người trở thành tội nhân. Lương tâm họ thức tỉnh, họ nhận thức được tội lỗi của mình, xấu hổ vì sự trần trụi của mình, và chạy trốn khỏi Đấng Tạo Hóa. Sự trần trụi nói lên nhận thức rằng mọi sự đều được phơi bày trước mặt Đức Chúa Trời, và kèm theo đó là sự xấu hổ của một lương tâm xấu, hậu quả của việc vi phạm điều răn của Đức Chúa Trời. Lần đầu tiên, con người xa cách Đức Chúa Trời. Như bông hoa lìa khỏi cành.
Họ đã cố gắng che đậy sự trần truồng của mình bằng những chiếc khố tạm bợ làm bằng lá vả nhưng vô ích. Hành động này bị lên án và lên án trong Sách Gióp với những lời này: “Nếu tôi che giấu tội mình như A-đam, ấp ủ gian ác mình trong lòng…” (Gióp 31:33). Satan giờ đây là chủ nhân của họ, tội lỗi xác thịt sinh sôi nảy nở với tốc độ chóng mặt trong thiên niên kỷ đầu tiên. Nỗi sợ hãi cái chết trói buộc người kể từ đó (Hê-bơ-rơ 2:14-15 ¹⁴ Vậy thì, vì con cái có phần về huyết và thịt, nên chính Đức Chúa Jêsus cũng có phần vào đó, hầu cho Ngài bởi sự chết mình mà phá diệt kẻ cầm quyền sự chết, là ma quỉ, ¹⁵ lại cho giải thoát mọi người vì sợ sự chết, bị cầm trong vòng tôi mọi trọn đời.)
4.TỰ NGUYỆN RỜI XA ÁNH SÁNG|KHÔNG THỂ TỰ MÌNH TRỞ VỀ VỚI ĐỨC CHÚA TRỜI
Bị ma quỷ dụ dỗ, con người đã TỰ NGUYỆN rời xa ánh sáng của sự hiện diện của Đức Chúa Trời vào bóng tối của sự xa cách với Đức Chúa Trời (xem Ê-phê-sô 5:8 Vả, lúc trước anh em đương còn tối tăm, nhưng bây giờ đã nên người sáng láng trong Chúa. Hãy bước đi như các con sáng láng; 1 Phi-e-rơ 2:9-10 Nhưng anh em là dòng giống được lựa chọn, là chức thầy tế lễ nhà vua, là dân thánh, là dân thuộc về Đức Chúa Trời, hầu cho anh em rao giảng nhân đức của Đấng đã gọi anh em ra khỏi nơi tối tăm, đến nơi sáng láng lạ lùng của Ngài).
Nhưng không chỉ cặp vợ chồng đầu tiên phạm tội mới bị ảnh hưởng. Tất cả con cháu của họ đều được thụ thai và sinh ra trong tội lỗi, theo hình ảnh và giống như họ (Sáng thế ký 5:3; Thi thiên 51:7). Họ thừa hưởng bản chất tội lỗi của mình và do đó phải chịu cùng một sự phán xét của Đức Chúa Trời (xem Rô-ma 5:12-21; 1 Cô-rinh-tô 15:22 Như trong A-đam mọi người đều chết, thì cũng một lẽ ấy, trong Đấng Christ mọi người đều sẽ sống lại). Từ đó trở đi, xác thịt, tức là bản chất con người gắn liền với thân xác trần gian, đã bị tội lỗi làm hư hoại, và không thể cứu chữa được. Theo quan điểm của Đức Chúa Trời, không còn điều gì tốt lành ngự trị trong đó nữa (Rô-ma 7:18 Vả, tôi biết điều lành chẳng ở trong tôi đâu, nghĩa là trong xác thịt tôi, bởi tôi có ý muốn làm điều lành, nhưng không có quyền làm trọn; 3:23 vì mọi người đều đã phạm tội, thiếu mất sự vinh hiển của Đức Chúa Trời; 5:12 Cho nên, như bởi một người mà tội lỗi vào trong thế gian, lại bởi tội lỗi mà có sự chết, thì sự chết đã trải qua trên hết thảy mọi người như vậy, vì mọi người đều phạm tội). Mỗi người, theo bản chất, trước mắt Đức Chúa Trời đều “chết trong sự vi phạm và tội lỗi” (Ê-phê-sô 2:1 CÒN ANH EM ĐÃ CHẾT VÌ LẦM LỖI VÀ TỘI ÁC MÌNH, 5 nên đang khi chúng ta chết vì tội mình, thì Ngài làm cho chúng ta sống với Đấng Christ — ấy là nhờ ân điển mà anh em được cứu —). Do đó, họ KHÔNG THỂ TỰ MÌNH trở về với Đức Chúa Trời (Rô-ma 3:9-19). Đó là một số phận khủng khiếp.
Đức Chúa Trời không muốn tội lỗi, và chắc chắn không “tạo ra” nó. Cả hai đều hoàn toàn trái ngược với bản chất của Ngài, vốn là ánh sáng và tình yêu. Tội lỗi nảy sinh từ việc CỐ Ý LẠM DỤNG NHỮNG KHẢ NĂNG mà Đấng Tạo Hóa ban cho tạo vật. Tuy nhiên, trong sự khôn ngoan vô biên của Ngài, Đức Chúa Trời đã CHO PHÉP TỘI LỖI và do đó có thể bày tỏ toàn bộ bản thể của Ngài trong công trình của Đấng Christ và trong sự cứu chuộc tội nhân, vì vinh quang đời đời của Ngài và phước lành vĩnh cửu cho tất cả những ai tin vào ÂN ĐIỂN của Ngài trong Đấng Christ.
5.BẢN CHẤT THỰC SỰ CỦA TỘI LỖI
Chúng ta nghĩ rằng tội lỗi là làm hại người khác. Nhưng khái niệm đó là hạn chế và không đủ sâu. Trong vườn Ê-đen, không ai bị thương tích, mà đó chỉ có sự không vâng lời Chúa, sự nổi loạn của tạo vật chống lại Đấng Tạo Hóa, một hành động coi thường quyền tối cao và thẩm quyền của Ngài, và do đó là sự độc lập khỏi Đức Chúa Trời. ĐÂY LÀ BẢN CHẤT THỰC SỰ CỦA TỘI LỖI. Việc con người sau này cũng phạm tội với đồng loại (như Cain khi giết em trai mình là Abel; Sáng thế ký 4:8) không làm thay đổi nguyên tắc này. Đạo đức suy đồi, bạo lực là hai đặc điểm phát sinh từ tội lỗi.
Hiểu được điều này chúng ta mới hiểu tại sao Giô-sép lại trả lời với vợ Pô-ti-pha trong Sáng thế ký 39:9 làm sao tôi có thể làm điều đại ác như vậy mà phạm tội cùng Đức Chúa Trời?”
Và Thi thiên 51:6 Đa-vít kêu lên “Tôi đã phạm tội cùng Chúa, chỉ cùng một mình Chúa mà thôi, và đã làm điều ác trước mặt Ngài” Dù ông phạm tội gian dâm / ngoại tình và giết người. Cả Giô-sép và Đa-vít đều ý thức rằng họ phạm tội với chính Chúa.
một ví dụ khác từ Tân Ước: Tội lỗi đầu tiên mà chúng ta biết trong hội thánh tại Giê-ru-sa-lem là sự lừa dối của A-na-nia và Sa-phi-ra. Đúng ra họ không phạm tội gì nếu họ có bán miếng đất và giữ lại cho mình, nhưng vì họ đã tỏ mình là thiện nguyện, thuộc linh, dâng hiến tất cả. Phi-e-rơ sau đó đã buộc tội họ rằng: “Các ngươi không nói dối loài người, mà nói dối Đức Chúa Trời” (Công vụ 5:4). Ở đây cũng vậy, rõ ràng tội lỗi thứ nhất nhắm vào Đức Chúa Trời, và chỉ thứ hai mới nhắm vào các tạo vật.
Với gốc rễ và thân cây trơ trọi đó, chờ mùa xuân năm sau lá xanh lại ra, Nếu giải quyết vấn đề tội lỗi ở lá thôi, thì chu kỳ tội lỗi cứ thế tiếp diễn.
Vậy nên Chúa Giê-xu dạy hàng ngày mang thập tự giá là ở đây, giải quyết vấn đề tội lỗi ở gốc rễ.
Ở đây chúng ta có thể hiểu tại sao tính khí tôi lại thất thường không? Tại sao tội lỗi của lưỡi, có những lúc mình bị tội lỗi thúc đẩy như ông chủ và chúng ta là đầy tớ phải nghe lời hắn. Hãy nghe lời Kinh Thánh dạy, và học theo lời ăn năn: tôi đã phạm tội cùng Chúa.
Một chú cò con được phú ông tìm thấy và mang về nuôi từ nhỏ, ông buộc nó quanh gốc cây, có đĩa đồ ăn, hàng ngày nó cứ đi quanh gốc cây, rồi lại đi vòng lại. Một ngày kia, ông thấy tội nghiệp cho nó và cắt dây thả nó ra, điều lạ là hôm sau chú cò kia không những vẫn cứ ở cạnh gốc cây mà cũng đi vòng quanh qua lại, dù dây buộc nó đã được cắt đứt. Với tội lỗi cũng như vậy. mang thập tự giá là cách chúng ta học để cắt đứt với tội lỗi và rời khỏi gốc cây tội lỗi đó để được tháp vào gốc nho thật là Chúa Giê-xu và kết quả cho Ngài.
Điều tội lỗi có thể nhỏ thôi trong mắt con người ngày nay, và thậm chí còn được hoan hô, nhưng trong mắt Chúa là đại ác.
Người ta có thể lập luận rằng bản thể của Đức Chúa Trời không hề bị ảnh hưởng bởi tội lỗi của tạo vật. Gióp 35:6 chép: “Nếu ông đã phạm tội, có hại chi cho Đức Chúa Trời chăng? Nếu các sự vi phạm ông thêm nhiều, có can gì với Ngài?” Trong Công vụ 17:25, Phao-lô nói về Ngài: “Ngài cũng chẳng dùng tay người ta hầu việc Ngài dường như có cần đến sự gì, vì Ngài là Đấng ban sự sống, hơi sống, muôn vật cho mọi loài.” Làm sao hành động của con người, dù xấu xa đến đâu, lại có thể gây hại cho Đấng ở trên các tầng trời dù chỉ một chút?
6.MỐI QUAN HỆ VÀ TRÁCH NHIỆM
Tất cả những điều này đều đúng. Nhưng, như chúng ta đã thấy, Ngài đã thiết lập mối quan hệ với loài người mà Ngài tạo ra ngay từ thuở ban đầu. Những mối quan hệ này đòi hỏi những trách nhiệm mà con người phải hoàn thành. Đức Chúa Trời bày tỏ lòng nhân từ của Ngài cho họ, nhưng đổi lại, họ có nghĩa vụ phải thừa nhận thẩm quyền của Ngài (chúng ta có sốn như Ngài là Chúa không?). Việc coi thường thẩm quyền Ngài sẽ mang đến hình phạt đích đáng. Về vấn đề này, tiên tri Ô-sê thậm chí còn nói về một “giao ước” của Đức Chúa Trời, mà A-đam đã phá vỡ, do đó đã hành động bất trung với Ngài (Ô-sê 6:7 BD2020 Giống như A-đam, họ đã vi phạm giao ước của Ta; họ đã bất trung với Ta).
Sự Sa Ngã đã làm gián đoạn nghiêm trọng mối quan hệ giữa Đức Chúa Trời và nhân loại.
Nhờ lòng nhân từ và thương xót vô biên của Ngài đối với tạo vật, Đức Chúa Trời là và vẫn là “Cứu Chúa của mọi người” (1 Ti-mô-thê 4:10), Ngài cho phép lòng nhân từ của Ngài tiếp tục hướng ra bên ngoài đối với tất cả mọi người. Tuy nhiên, trong cách đối xử đạo đức với họ, Ngài là Đấng phán xét tối cao và hoàn toàn công bằng.
7.SỰ CHẾT CỦA CON NGƯỜI (CHÚA GIÊ-XU CHRIST) LÀ ĐÁP ÁN DUY NHẤT
Chỉ có sự chuộc tội, hoàn toàn xứng đáng với tiêu chuẩn thánh khiết của Ngài, mới có thể mở đường cho tội nhân hư mất đến với Ngài. Chúa Jêsus đã hoàn thành sự chuộc tội này qua công việc của Ngài trên thập tự giá. (Giăng 3:14-16). Sự chết của CON NGƯỜI là cách duy nhất để hoàn thành mọi đòi hỏi công chính của Đức Chúa Trời đối với nhân loại, đồng thời, là bằng chứng vĩ đại nhất về tình yêu của Ngài dành cho một thế giới đã hư mất vì sự Sa Ngã. (nguồn)
Lời Kinh Thánh cho biết Chúa Giê-xu rao giảng hãy ăn năn, chúng ta cần biết mình phạm tội gì. Mọi công việc xác thịt là sự vi phạm vùng tự do mà Đức Chúa Trời ban cho con người. Sự tự do Chúa ban cho là có điều kiện, không phải vô điều kiện, Ngài bảo đất sinh ra cây cối, Ngài bảo nước hãy sinh các vật sống, và các loài chim phải bay trên mặt đất trong khoảng không trên trời (Sáng thế ký 1:20) nhưng với con người không ra từ bụi đất đâu mà ra từ chính Ngài Sáng thế ký 1:26 BHĐ ²⁶ Đức Chúa Trời phán: “Chúng Ta hãy tạo nên loài người theo hình ảnh Chúng Ta và giống như Chúng Ta, để quản trị loài cá biển, loài chim trời, loài gia súc, và khắp cả đất,[c] cùng mọi loài bò sát trên mặt đất.” Khi tạo ra con người Ngài không đặt này hết hạn (ngày chết) cho A-đam và Ê-va, với điều kiện Sáng thế ký 2:17 nhưng về trái của cây biết điều thiện và điều ác thì con không được ăn, vì ngày nào con ăn trái cây đó, chắc chắn con sẽ chết.”
Đáng tiếc là tội lỗi đã xảy ra, sự vi phạm mạng lệnh, thẩm quyền Ngài. Sự vinh hiển mà A-đam và Ê-va có ban đầu bị mất đi, họ phải trốn tránh Chúa. bản ngã con người tội lỗi chúng ta không thích đến với Đức Chúa Trời, mà đi trốn, trong sự cho phép điều này xảy ra, Đức Chúa Trời đã định trước chiên con từ trước buổi sáng thế, Ngài đã có chương trình cứu chuộc tội nhân. Luật pháp Đức Chúa Trời chỉ cho chúng ta thấy không một ai là thiện, mà là xấu xa, tội nhân cần Đức Chúa Trời. Đó chính là điều Chúa chờ đợi ở tội nhân. Quyền năng phúc âm bởi Đức Thánh Linh sẽ chỉ cho con người biết mình đã phạm tội với Chúa. Hằng ngày chúng ta mang thập tự giá nghĩa là ứng dụng công việc Chúa Giê-xu đã làm xong tại thập tự giá, tội lỗi đã bị đoán phạt tại đó, không bởi chúng ta tu nhân tích đức, bởi việc lành, mà bởi công việc Chúa Giê-xu đã làm xong trong sự chuộc tội. Bởi chương trình cứu chuộc nhân loại mà Ngài gọi Ab-ra-ham, dân Israel Ngài chọn với mục đích này, để toàn thể nhân loại nhận biết rằng chỉ có một Đức Chúa Trời và một Đấng Trung Bảo ở giữa Đức Chúa Trời và loài người. (1Ti-mô-thê 2:5) Amen!