Ê-sai 46: HÃY VỮNG TIN, CHÚA SẼ CHĂM SÓC BẠN
Hãy tin cậy Chúa sẽ chăm sóc bạn trong suốt cuộc đời (Ê-sai 46:1-13)
Ê-sai 46: ¹ Bên cúi xuống; Nê-bô khom mình; tượng nó chở trên loài thú, trên súc vật. Những vật mà các ngươi vốn thường khiêng, đè nặng quá, làm cho súc vật mệt nhọc. ² Chúng nó cúi xuống, cùng nhau khom mình; đã chẳng cứu được gánh nặng của mình, và chính mình lại bị bắt làm phu tù. ³ Hỡi nhà Gia-cốp, và hết thảy các ngươi là dân sót của nhà Y-sơ-ra-ên, hãy nghe ta, ta đã gánh vác các ngươi từ lúc mới sanh, bồng ẵm các ngươi từ trong lòng mẹ. ⁴ Cho đến chừng các ngươi già cả, đầu râu tóc bạc, ta cũng sẽ bồng ẵm các ngươi. Ta đã làm ra, thì sẽ còn gánh vác các ngươi nữa. Ta sẽ bồng ẵm và giải cứu các ngươi. ⁵ Các ngươi so sánh ta cùng ai, và coi ta bằng ai? Các ngươi lấy ai đọ với ta, đặng chúng ta được giống nhau?… ⁶ Kìa, họ móc vàng trong túi ra, và lấy cân mà cân bạc, thuê thợ vàng dùng mà đúc một thần, rồi cúi mình thờ lạy. ⁷ Họ vác tượng ấy trên vai, đem đi, đặt vào chỗ nó: thần cứ đứng đó mà không dời khỏi chỗ nó nữa. Nếu có ai kêu cầu, thì thần chẳng trả lời, và không cứu khỏi nạn được. ⁸ Hãy nhớ mọi sự đó, hãy tỏ ra là đấng trượng phu! Hỡi kẻ phạm tội, hãy nghĩ lại! ⁹ Hãy nhớ lại những sự ngày xưa; vì ta là Đức Chúa Trời, và chẳng có Chúa nào khác; ta là Đức Chúa Trời, chẳng có ai giống như ta. ¹⁰ Ta đã rao sự cuối cùng từ buổi đầu tiên, và đã nói từ thuở xưa những sự chưa làm nên. Ta phán rằng: Mưu của ta sẽ lập, và ta sẽ làm ra mọi sự ta đẹp ý. ¹¹ Ta gọi chim ó đến từ phương đông, và gọi người làm mưu ta đến từ xứ xa. Điều ta đã rao ra, ta sẽ làm hoàn thành, điều ta đã định, ta cũng sẽ làm. ¹² Hỡi những người cứng lòng, xa cách sự công bình, hãy nghe ta phán. ¹³ Ta làm cho sự công bình ta đến gần, nó chẳng xa chi, và sự cứu rỗi của ta sẽ chẳng chậm trễ. Ta sẽ đặt sự cứu rỗi trong Si-ôn cho Y-sơ-ra-ên, là vinh hiển ta.
Khi chúng ta đối mặt với một cuộc khủng hoảng hiện tại hoặc suy ngẫm về một tương lai bất định, chúng ta sẽ cảm thấy bị đe dọa, nếu chúng ta đánh mất tầm nhìn về Chúa, Đấng có thể chăm sóc chúng ta. Giữa một cơn khủng hoảng, hay khi đối mặt với tương lai bất định, chúng ta hãy chắc chắn đặt niềm tin nơi Chúa , Đức Chúa Trời chúng ta, vì chỉ mình Ngài là Đức Chúa Trời có thể chăm sóc chúng ta. Đây chính là thông điệp của đoạn Kinh Thánh trước mắt chúng ta.
Trong Ê-sai 46, chúng ta được đưa đến tương lai xa xôi, từ thời Ê-sai trong lịch sử, đến thời Đế quốc Ba-by-lôn hùng mạnh bị quân Mê-đi và Ba Tư dưới thời Si-ru Đại đế xâm lược. Vào thời điểm đó, người Ba-by-lôn trông cậy vào các tượng thần, “các thần bằng vàng” của họ, để được giải cứu, nhưng vô ích. Chúa hướng sự chú ý của dân giao ước Ngài đến cảnh tượng bi thảm đó, và đảm bảo với họ rằng, là Đức Chúa Trời chân thật và hằng sống, Ngài không giống như những “thần bằng vàng” bất lực. Trái lại, dân Ngài có thể tin tưởng đặt niềm tin nơi Ngài để Ngài chăm sóc họ.
Các thần tượng của người Ba-by-lôn được mô tả như thế nào trong các câu 1-2
¹ Thần Bên cúi xuống, Thần Nê-bô rạp mình; Các thần tượng của chúng được chở đi bằng các xe do thú vật và trâu bò kéo; Các thần tượng các ngươi mang theo đã trở thành gánh nặng, một trọng tải nặng nề khiến các thú vật kéo xe mệt nhọc. ² Các thần tượng ấy cúi rạp xuống; Chúng thảy đều gục xuống; Chúng chẳng cứu nổi các súc vật đang kéo nặng, vì chính bản thân chúng cũng bị bắt đem đi lưu đày. (Ê-sai 46:1-2 BD2011)
Như các câu 1-2 cho thấy, thay vì cứu rỗi bất kỳ ai trong thời kỳ hoạn nạn, chính các thần tượng Ba-by-lôn lại phải được cứu! “Bel cúi xuống, Nebo cúi mình”—các vị thần chính của Ba-by-lôn bị hạ xuống trong sự sỉ nhục. Ở đây, Ê-sai hình dung những thần tượng bằng vàng vĩ đại của Ba-by-lôn bị những người thờ phụng chúng tháo dỡ để chuyển đến nơi an toàn khỏi quân xâm lược Ba Tư đang tiến đến. Như Ê-sai nói tiếp, các thần tượng Ba-by-lôn “không thể chịu nổi gánh nặng”—thật vậy, gánh nặng cứu rỗi dân tộc của họ tỏ ra quá lớn đối với họ, họ không thể cứu những người tin cậy vào họ. Ngược lại, “chính họ đã bị bắt làm phu tù”— và không ai có thể cứu họ được.(1)
Trong câu 3 của Ê-sai 46, Chúa tuyên bố,
³ Hỡi nhà Gia-cốp, và hết thảy các ngươi là dân sót của nhà Y-sơ-ra-ên, hãy nghe ta, ta đã gánh vác các ngươi từ lúc mới sanh, bồng ẵm các ngươi từ trong lòng mẹ
Trái ngược với cái gọi là các thần của Ba-by-lôn, Chúa tuyên bố rằng Ngài đã cưu mang—và chăm sóc—dân Ngài từ khi họ mới sinh ra, và Ngài sẽ tiếp tục làm như vậy trong suốt những năm tháng tuổi già của họ. Ngài là Đức Chúa Trời toàn năng và thành tín. Trái ngược với các thần tượng do con người tạo ra, Chúa, Đấng Tạo Hóa của muôn vật, là Đấng đã tạo nên dân Ngài và Ngài sẽ mãi mãi chăm sóc họ.
Giống như người cha bồng đứa con mới sinh của mình trong tay và yêu thương chăm sóc đứa trẻ, Chúa cũng yêu thương chăm sóc mỗi người mà Ngài đã sinh ra bởi Đức Thánh Linh của Ngài—mỗi người mà Ngài đã đưa đến đức tin nơi Chúa Giê-xu Christ.
Trong câu 4, Chúa đảm bảo với dân giao ước của Ngài rằng: “4 Cho đến chừng các ngươi già cả, đầu râu tóc bạc, ta cũng sẽ bồng ẵm các ngươi. Ta đã làm ra, thì sẽ còn gánh vác các ngươi nữa. Ta sẽ bồng ẵm và giải cứu các ngươi” Ngay cả khi về già, ngay cả khi tóc chúng ta chuyển sang màu hoa râm và trắng, Chúa vẫn sẽ tiếp tục chăm sóc con cái của Ngài trong Đấng Christ.
Tại sao chúng ta có thể tiếp tục nương tựa vào sự chăm sóc yêu thương của Ngài? Chúng ta có thể làm như vậy bởi vì Ngài vẫn luôn như vậy, Ngài vẫn luôn là Đấng “Ta là”. Hãy lưu ý Hê-bơ-rơ 13:8: “Đức Chúa Jêsus Christ hôm qua, ngày nay, và cho đến đời đời không hề thay đổi” Dân giao ước của Chúa có thể tin cậy vào sự chăm sóc yêu thương liên tục của Ngài bởi vì Ngài, là Đấng Tạo Hóa và Đấng Cứu Chuộc của chúng ta, đã thành tín gánh vác trách nhiệm cho chúng ta: “Ta đã dựng nên các người thì Ta sẽ gánh vác các ngươi, Ta sẽ bồng ẳm các ngươi và Ta sẽ giải cứu các ngươi” (Ê-sai 46:4b BD2020).
Bạn có đôi khi bày tỏ cùng mối quan tâm như tác giả Thi Thiên: “Xin Chúa chớ từ bỏ tôi trong thì già cả; Cũng đừng lìa khỏi tôi khi sức tôi hao mòn” (Thi Thiên 71:9), đặc biệt là trong thời đại ngày nay khi mọi người có xu hướng tập trung vào người trẻ và coi người già là sự bất tiện không cần thiết?
Khi dân sự của Chúa thốt lên lời cầu xin trong Thi Thiên 71:18, “Hỡi Đức Chúa Trời, dầu khi tôi đã già và tóc bạc rồi, xin chớ bỏ tôi, cho đến chừng tôi đã truyền ra cho dòng dõi sau sức lực của Chúa, và quyền thế Chúa cho mỗi người sẽ đến” họ cần nhớ đến câu trả lời của Chúa như được ghi lại trong Ê-sai 46:3-4,
³Hãy lắng nghe Ta, hỡi nhà Gia-cốp, hết thảy dân sót của nhà Y-sơ-ra-ên, những kẻ đã được Ta bồng ẳm từ trước khi chào đời, bồng ẳm từ tử cung ⁴Ngày cả các ngươi già cả thì Ta vẫn là Đấng ấy, và cho tới chừng tóc các ngươi bạc trắng thì Ta vẫn bồng ẳm các ngươi. Ta đã dựng nên các người thì Ta sẽ gánh vác các ngươi, Ta sẽ bồng ẳm các ngươi và Ta sẽ giải cứu các ngươi. (Ê-sai 46:3-4 BD2020)
Là một Cơ Đốc nhân, bạn có thể tin tưởng phó thác vào Chúa để Ngài chăm sóc bạn trong suốt những năm tháng cuộc đời. Nhà văn Erma Bombeck kể một câu chuyện cảm động về quá trình chuyển tiếp sang tuổi già:
Khi con gái bà còn rất nhỏ, Erma thường đặt con bé ngồi vào ghế phụ trên xe hơi gia đình và thắt dây an toàn. Khi bà phải đạp phanh gấp, Erma theo bản năng đưa tay ra để giữ con gái nhỏ của mình. Giờ đây, Erma thấy mình đang ngồi ở ghế phụ trong xe của con gái. Khi họ đang lái xe, đột nhiên con gái bà có lúc đạp phanh gấp. Khi làm vậy, cô gái theo bản năng đưa tay ra để giữ mẹ lại. Sự việc nhỏ đó khiến Erma nhận ra rằng nhiều năm đã trôi qua, giờ đây người mẹ cần được chăm sóc – và bà biết ơn vì có một người con gái chu đáo.
Là một Cơ Đốc nhân, bạn có thể biết ơn và đặt niềm tin vào Cha trên trời đầy yêu thương của mình, tin rằng Ngài sẽ luôn thành tín chăm sóc bạn trong suốt những năm tháng cuộc đời.
Hãy tin cậy Chúa sẽ chăm sóc bạn, thay vì tin cậy vào “ các thần bằng vàng” (Ê-sai 46:5-6)
Trong các câu 5-6, Chúa so sánh và đối chiếu chính Ngài với “các thần bằng vàng”: ⁵Các ngươi sẽ ví Ta với ai? Các ngươi nghĩ Ta giống ai để chúng ta ví sánh? ⁶Chúng trút vàng trong bao ra rồi đặt bạc trên cân. Chúng mướn thợ bạc, và hắn dùng bạc làm ra một vị thần; chúng sấp mình xuống thờ lạy nó. (Ê-sai 46:5-6)
Đức Giê-hô-va là Đức Chúa Trời vô song, Ngài hỏi: “Các ngươi có thể ví Ta với ai? … và có thể so sánh Ta với ai?” Không có câu trả lời cho câu hỏi của Ngài, bởi vì không có ai có thể so sánh với Ngài, chỉ một mình Ngài là Đức Chúa Trời và không có ai khác.
Như chính Chúa đã chỉ ra, các thần của các dân tộc chẳng qua chỉ là những thần tượng bằng vàng (câu 6). Một người dâng hiến một lượng vàng lớn, dùng vàng của mình thuê một thợ kim hoàn, và thợ kim hoàn đúc cho người đó một thần tượng bằng vàng mà sau đó người đó và gia đình cúi lạy.
Câu 7 cho thấy thật là ngu ngốc khi tin tưởng vào những “thần” như vậy. “⁷Chúng vác nó [thần tượng của họ] trên vai rồi khiêng đi; chúng đặt nó vào chỗ kia, rồi nó cứ đứng mãi đó mà chẳng đi đâu được. Chúng kêu la với nó, nhưng nó không đáp lời, cũng chẳng cứu được ai ra khỏi rối rắm của người” (BD2020) Người đàn ông mang các thần bằng vàng của mình về nhà; ở đó anh ta đặt nó vào vị trí đã định—nơi mà nó sẽ không di chuyển. Khi cần, anh ta có thể kêu cầu vị thần này giúp đỡ, nhưng nó không thể trả lời và không thể cứu. Những vị thần như vậy sẽ chứng tỏ là các vị thần của Ba-by-lôn; không thể giải cứu những người thờ phượng Ba-by-lôn của họ vào giờ quê hương của họ bị người Mê-đi và người Ba Tư xâm lược. Đó là tất cả các vị thần bằng vàng, tất cả các thần tượng của thế giới này.
Giống như người Ba-by-lôn dại dột tin vào “các vị thần bằng vàng” của họ, nhiều người khác cũng tin vào vàng như thần của họ. Hãy xem dụ ngôn của Chúa Giê-su được ghi lại trong Lu-ca 12:16-21: 16 Ngài lại phán cùng chúng lời ví dụ nầy: Ruộng của một người giàu kia sinh lợi nhiều lắm, 17 người bèn tự nghĩ rằng: Ta phải làm thể nào? Vì không có đủ chỗ chứa hết sản vật. 18 Lại nói: Nầy, việc ta sẽ làm: Ta phá cả kho tàng và cất cái khác lớn hơn, thâu trữ sản vật và gia tài vào đó; 19 rồi sẽ nói với linh hồn ta rằng: Linh hồn ơi, mầy đã được nhiều của để dành dùng lâu năm; thôi, hãy nghỉ, ăn uống, và vui vẻ. 20 Song Đức Chúa Trời phán cùng người rằng: Hỡi kẻ dại! Chính đêm nay linh hồn ngươi sẽ bị đòi lại; vậy những của cải ngươi đã sắm sẵn sẽ thuộc về ai? 21 Hễ ai thâu trữ của cho mình mà không giàu có nơi Đức Chúa Trời thì cũng như vậy’ (Lu-ca 12:16-21)
Chúng ta hãy lắng nghe Lời Chúa nói gì về việc tin cậy vào các vị thần bằng vàng để được an toàn:
⁴Con chớ chịu vật vã đặng làm giàu; Khá thôi nhờ cậy khôn ngoan riêng của con. ⁵ Con há liếc mắt vào sự giàu có sao? Nó đã chẳng còn nữa rồi; Vì nó quả hẳn có mọc cánh, và bay lên trên trời như chim ưng vậy. (Châm Ngôn 23:4-5)
¹⁷ Hãy răn bảo kẻ giàu ở thế gian nầy đừng kiêu ngạo và đừng để lòng trông cậy nơi của cải không chắc chắn, nhưng hãy để lòng trông cậy nơi Đức Chúa Trời, là Đấng mỗi ngày ban mọi vật dư dật cho chúng ta được hưởng. ¹⁸ Hãy răn bảo họ làm điều lành, làm nhiều việc phước đức, kíp ban phát và phân chia của mình có, ¹⁹ vậy thì dồn chứa về ngày sau một cái nền tốt và bền vững cho mình, để được cầm lấy sự sống thật. (1 Ti-mô-thê 6:17-19 )
Là một Cơ Đốc nhân, bạn nên tin tưởng vào Chúa để Ngài chăm sóc bạn, thay vì tin tưởng vào “các vị thần bằng vàng”.
Hãy giữ cuộc sống mình không tham tiền và bằng lòng với những gì mình đang có, vì chính Đức Chúa Trời đã phán: “Ta sẽ chẳng lìa ngươi đâu; chẳng bỏ ngươi đâu” (Hê-bơ-rơ 13:5).
Hãy tin cậy Chúa sẽ chăm sóc bạn, vì chỉ có Ngài mới có thể cứu rỗi (Ê-sai 46:1-2,7)
Thật trớ trêu khi các “vị thần” mà người Ba-by-lôn tin cậy lại phải được mang đi khắp nơi và đặt vào đúng vị trí của họ; những “vị thần” đó không thể di chuyển, cũng không thể cứu rỗi (câu 7b. Chúng kêu la với nó, nhưng nó không đáp lời, cũng chẳng cứu được ai ra khỏi rối rắm của người)
Như các câu 1-2 chỉ ra, thay vì cứu bất kỳ ai trong thời kỳ khó khăn, chính các “vị thần” bằng vàng đó phải được cứu! “¹Thần Bên cúi xuống, Thần Nê-bô rạp mình” (BD2011) – các vị thần chính của Ba-by-lôn bị đưa đến trạng thái sỉ nhục. Ở đây, Ê-sai hình dung các các thần bằng vàng lớn của Ba-by-lôn bị những người thờ phượng chúng tháo dỡ để chuyển đến nơi an toàn khỏi quân xâm lược Ba Tư đang đến gần. “Thần tượng của chúng được khiêng trên lưng thú vật” – các vị thần vĩ đại của Ba-by-lôn phải được vận chuyển trên lưng thú vật; hình ảnh ở đây gợi nhớ đến một đám tang. Câu 1b-2a BD2011″Các thần tượng của chúng được chở đi bằng các xe do thú vật và trâu bò kéo; Các thần tượng các ngươi mang theo đã trở thành gánh nặng, một trọng tải nặng nề khiến các thú vật kéo xe mệt nhọc. ²Các thần tượng ấy cúi rạp xuống” – giống như những thú vật mệt mỏi loạng choạng dưới sức nặng của những thần tượng khổng lồ này, thì bản thân các thần tượng – được ví như những con thú câm – cũng loạng choạng và vấp ngã dưới gánh nặng lớn đặt trên chúng, cụ thể là gánh nặng cứu quốc gia và bảo vệ dân tộc của họ. “Chúng (các vị thần) không thể gánh vác nổi” — thật vậy, gánh nặng cứu người dân của họ quá lớn đối với họ; họ không thể cứu những người tin tưởng vào họ. Thay vì cứu những người đã tin cậy và thờ phượng chúng, “chính chúng (các thần tượng) lại bị lưu đày”— các thần tượng của Babylon tỏ ra không thể cứu được dân tộc của họ, và không có thần tượng nào có thể cứu được họ.
Ngược lại với những cái gọi là “các vị thần linh” này, chúng ta hãy xem xét Chúa là Đức Chúa Trời của chúng ta. Ngài mời gọi chúng ta trao gánh nặng cho Ngài: “lại hãy trao mọi điều lo lắng mình cho Ngài, vì Ngài hay săn sóc anh em.” (1 Phi-e-rơ 5:7). Ngài là Đấng thành tín và có thể nâng đỡ chúng ta: “Hãy trao gánh nặng ngươi cho Đức Giê-hô-va, Ngài sẽ nâng đỡ ngươi; Ngài sẽ chẳng hề cho người công bình bị rúng động.” (Thi Thiên 55:22). Ngài đã gánh lấy gánh nặng tội lỗi của chúng ta: “Chúng ta thảy đều như chiên đi lạc, ai theo đường nấy: Đức Giê-hô-va đã làm cho tội lỗi của hết thảy chúng ta đều chất trên người [Chúa Giê-su, Đấng Mê-si].” (Ê-sai 53:6).
Một lần nữa, hãy xem xét sự tương phản giữa các “vị thần” của các dân tộc và Chúa là Đức Chúa Trời chúng ta. Những cái gọi là các “vị thần” đó không thể trả lời khi dân sự họ kêu cầu họ (câu 7); nhưng Chúa là Đức Chúa Trời chúng ta luôn sẵn sàng trả lời khi chúng ta kêu cầu, và thúc giục chúng ta làm như vậy: “Trong ngày gian truân hãy kêu cầu cùng ta: Ta sẽ giải cứu ngươi, và ngươi sẽ ngợi khen ta.” (Thi Thiên 50:15). Những “thần” đó là vô tri vô giác (câu 7b BD2011 Nếu ai kêu cầu nó, nó chẳng thể trả lời; Nó không thể cứu ai khỏi cơn hoạn nạn.), và đằng sau họ là kẻ hủy diệt sự sống, chính là ma quỷ. Sứ đồ Phao-lô xác định ma quỷ là quyền lực tâm linh đằng sau các thần tượng của thế gian này (1 Cô-rinh-tô 10: 19Nói vậy có ý chi? Của cúng thần tượng có giá trị gì và thần tượng có ra gì chăng? 20 Chắc là không; nhưng đồ người ngoại đạo cúng tế là cúng tế các quỉ, chớ không phải cúng tế Đức Chúa Trời. Vậy, tôi không muốn anh em thông đồng với các quỉ). Nhưng Chúa, Đức Chúa Trời chúng ta là Đức Chúa Trời hằng sống—chính danh Ngài xác định Ngài là Đấng sở hữu và ban sự sống tự hữu, như Ngài đã làm chứng với Môi-se, “TA LÀ ĐẤNG TA LÀ”- Ta là Đấng tự hữu hằng hữu (Xuất Ê-díp-tô Ký 3:14.) Hơn nữa, Ngài mong muốn ban sự sống cho chúng ta; Chúa Jesus tuyên bố: “còn ta đã đến, hầu cho chiên được sự sống, và được sự sống dư dật” (Giăng 10:10b.)
Là một Cơ Đốc nhân, hãy vững tin đặt niềm tin nơi Chúa Giê-xu để Ngài chăm sóc bạn, vì chỉ mình Ngài mới có thể cứu rỗi. Một nhà truyền giáo đang phục vụ tại Nhật Bản đã kể lại một câu chuyện cảm động minh họa rõ nét sự tương phản giữa “các vị thần” của loài người và Chúa trên trời:
Một trong những trận động đất thường xuyên xảy ra ở Nhật Bản đã gây ra những cơn dư chấn khắp đất nước. Khi tiếng động đất rung chuyển ngôi nhà của mình, một phụ nữ Nhật Bản nhìn thấy những bức tượng run rẩy và kêu lách cách trên kệ. Trái ngược với những bức tượng run rẩy của mình, người phụ nữ này nhận thấy tấm lòng bình tĩnh và kiên định của người hàng xóm Cơ Đốc. Người phụ nữ Cơ Đốc đó đã tin cậy nơi Chúa, và Chúa đã thành tín và có thể nâng đỡ bà giữa cơn thử thách này.
Chúa nói gì về chính Ngài trong các câu 9-11
⁹Hãy nhớ lại những sự ngày xưa; vì ta là Đức Chúa Trời, và chẳng có Chúa nào khác; ta là Đức Chúa Trời, chẳng có ai giống như ta. ¹⁰ Ta đã rao sự cuối cùng từ buổi đầu tiên, và đã nói từ thuở xưa những sự chưa làm nên. Ta phán rằng: Mưu của ta sẽ lập, và ta sẽ làm ra mọi sự ta đẹp ý. ¹¹ Ta gọi chim ó đến từ phương đông, và gọi người làm mưu ta đến từ xứ xa. Điều ta đã rao ra, ta sẽ làm hoàn thành, điều ta đã định, ta cũng sẽ làm. (Ê-sai 46:9-11)
Chúa một lần nữa khẳng định rằng, khác với các ngẫu tượng của thế gian, Ngài thực sự là Đức Chúa Trời, và chỉ mình Ngài là Đức Chúa Trời. Là Đức Chúa Trời, Ngài có thể tiên tri những sự kiện tương lai, tuyên bố kết cục cuối cùng ngay từ đầu, rất lâu trước khi các sự kiện đó xuất hiện trên sân khấu lịch sử. Thật vậy, vì Ngài là Đức Chúa Trời, Chúa không chỉ có thể hình thành kế hoạch của Ngài, mà còn có thể hoàn thành kế hoạch, đưa chúng đến thành quả cuối cùng. Một trong những mục đích đó được Ngài bày tỏ trong câu 11 là kế hoạch của Ngài để đưa Si-ru lên làm vua Ba Tư, nhằm dùng ông để giải thoát dân Ngài khỏi ách nô lệ ở Ba-by-lôn. (2)
Ê-sai 46: 11Ta gọi chim ó đến từ phương đông, và gọi người làm mưu ta đến từ xứ xa. Điều ta đã rao ra, ta sẽ làm hoàn thành, điều ta đã định, ta cũng sẽ làm
Phần kết luận
Chúa khuyên bảo dân Ngài, “Hãy nhớ mọi sự đó” (câu 8). Điều đó có nghĩa là chúng ta phải luôn ghi nhớ sự thật rằng Chúa là Đức Chúa Trời, và không ai có thể sánh được với Ngài (câu 5-7). Khi ghi nhớ điều này, chúng ta hãy đặt niềm tin nơi Ngài và không rời xa Ngài,
(1 Sa-mu-ên 12:20-21) ²⁰Sa-mu-ên đáp cùng dân sự rằng: Chớ sợ chi. Thật các ngươi có làm mọi điều ác nầy; song chớ xây bỏ Đức Giê-hô-va, phải hết lòng phục sự Ngài, ²¹ chớ lìa bỏ Ngài đặng đi theo những hình tượng hư không, chẳng có ích chi, cũng không biết cứu; vì hình tượng chỉ là hư không mà thôi.