1)VUA SI-RU TRONG KINH THÁNH LÀ AI?
Si-ru là một vị vua được nhắc đến hơn 30 lần trong Kinh thánh và được xác định là Si-ru Đại đế (cũng là Si-ru II hoặc Si-ru Cả) trị vì Ba Tư từ năm 539 đến năm 530 trước Công nguyên. Vị vua ngoại giáo này rất quan trọng trong lịch sử Israel vì dưới sự cai trị của ông, người Israel lần đầu tiên được phép trở về Israel sau 70 năm bị bắt đi làm phu tù.
Trong một trong những lời tiên tri đáng kinh ngạc nhất của Kinh thánh, Chúa đã tiết lộ cho Ê-sai sắc lệnh của Si-ru để giải phóng người Israel. Một trăm năm mươi năm trước khi Si-ru sống, nhà tiên tri đã gọi ông bằng tên và kể chi tiết về lòng nhân từ của Si-ru đối với người Giu-đa: (Ê-sai 45:1Đức Giê-hô-va phán thể nầy cùng Si-ru, là người xức dầu của Ngài, ta đã cầm lấy tay hữu người, đặng hàng phục các nước trước mặt người, và ta sẽ tháo dây lưng các vua; đặng mở các cửa thành trước mặt người, cấm không được đóng lại, … 4Vì cớ Gia-cốp, tôi tớ ta, và Y-sơ-ra-ên, kẻ lựa chọn của ta, nên ta đã lấy tên ngươi gọi ngươi, và đặt tên thêm cho ngươi, dầu ngươi không biết ta”; xem thêm 42:6; 41:2-25). Bày tỏ quyền tể trị của Ngài trên muôn dân, Đức Giê-hô-va “phán về Si-ru rằng: Nó là người chăn chiên của ta; nó sẽ làm nên mọi sự ta đẹp lòng; lại cũng phán về Giê-ru-sa-lem rằng: Nó sẽ được lập lại, và phán về đền thờ rằng: Nền ngươi sẽ lại lập” (Ê-sai 44:28).
Sắc lệnh của Si-ru thả dân Giu-đa ra, để ứng nghiệm lời tiên tri, được ghi lại trong 2 Sử ký 36:22–23 : “²² Năm thứ nhứt đời Si-ru, vua Phe-rơ-sơ trị vì, Đức Giê-hô-va muốn làm cho ứng nghiệm lời Ngài đã cậy miệng Giê-rê-mi mà phán ra, bèn cảm động lòng Si-ru, vua Phe-rơ-sơ, rao truyền trong khắp nước mình, và cũng ra chiếu chỉ, mà rằng: ²³ Si-ru, vua Phe-rơ-sơ, nói như vầy: Giê-hô-va Đức Chúa Trời đã ban cho ta các nước thế gian, và bảo ta xây cất cho Ngài một cái đền ở tại Giê-ru-sa-lem trong xứ Giu-đa. Trong các ngươi, phàm ai thuộc về dân sự Ngài, hãy trở lên Giê-ru-sa-lem; nguyện Giê-hô-va Đức Chúa Trời của người ấy ở cùng người!.” Các sách Cựu Ước khác đề cập đến Si-ru bao gồm E-xơ-ra và Đa-ni-ên.
Vua Si-ru đã tích cực giúp đỡ người Giu-đa xây dựng lại đền thờ tại Giê-ru-sa-lem dưới thời Xô-rô-ba-bên và thầy tế lễ thượng phẩm Giê-hô-sua. Si-ru đã trả lại kho báu của đền thờ cho Jerusalem và cho phép chi trả chi phí xây dựng từ ngân khố hoàng gia (Ê-xơ-ra 1:4–11 ⁴ Hễ dân Giu-đa còn sót lại, mặc dầu ở đâu, thì bổn dân của nơi họ ở, phải tiếp trợ họ bằng bạc, vàng, của cải, súc vật, không kể những của lễ lạc hiến về đền của Đức Chúa Trời ở tại Giê-ru-sa-lem. ⁵ Bấy giờ, những trưởng tộc của Giu-đa và Bên-gia-min, những thầy tế lễ, và người Lê-vi, cả thảy những người nào Đức Chúa Trời cảm động lòng có ý đi lên xây cất đền thờ của Đức Giê-hô-va tại Giê-ru-sa-lem, bèn chỗi dậy. ⁶ Các người lân cận chúng đều tiếp trợ chúng, cho những vật bằng bạc, bằng vàng, của cải, súc vật, và những vật quí báu, bất kể các của lạc hiến khác. ⁷ Vua Si-ru cũng trả lại những khí dụng của đền thờ Đức Giê-hô-va, mà Nê-bu-cát-nết-sa đã đem đi khỏi Giê-ru-sa-lem và để trong đền thờ của thần người. ⁸ Si-ru, vua Phe-rơ-sơ, truyền Mít-rê-đát, người thủ quỹ, lấy các khí dụng ấy ra, đếm và giao cho Sết-ba-xa [Sết-ba-xa là tên của Xô-rô-ba-bên theo tiếng Canh-đê], quan trưởng của Giu-đa. ⁹ Nầy là số của các khí dụng ấy: ba mươi cái chậu vàng, ngàn cái chậu bạc, hai mươi chín con dao, ¹⁰ ba mươi cái chén vàng, bốn trăm mười cái chén bạc thứ hạng nhì, một ngàn cái khí dụng khác. ¹¹ Hết thảy những khí dụng bằng vàng và bạc số là năm ngàn bốn trăm cái. Khi những người bị bắt làm phu tù ở Ba-by-lôn được dẫn về Giê-ru-sa-lem, thì Sết-ba-xa đem lên luôn hết thảy vật ấy.; Ê-xơ-ra 6:4–5 ⁴ nó sẽ có ba hàng đá nguyên khối và một hàng đòn tay gỗ mới; còn tiền sở phí thì phải cấp phát từ trong nhà vua. ⁵ Lại, các khí dụng bằng vàng và bạc của nhà Đức Chúa Trời, mà Nê-bu-cát-nết-sa đã lấy trong đền thờ tại của Giê-ru-sa-lem và đem qua Ba-by-lôn, thì phải trả lại, và đem về trong đền thờ tại Giê-ru-sa-lem, khí dụng nầy trong chỗ nấy; ngươi phải để nó tại chỗ cũ trong nhà của Đức Chúa Trời.). Lòng nhân từ của Si-ru đã giúp khởi động lại các nghi lễ thờ phượng trong đền thờ vốn đã bị đình trệ trong suốt 70 năm người Giu-đa bị lưu đày. Một số nhà bình luận chỉ ra sắc lệnh của Si-ru về việc xây dựng lại Jerusalem là sự khởi đầu chính thức của Giu-đa giáo .
Trong số những người Giu-đa bị trục xuất khỏi Judah và sau đó được đặt dưới sự cai trị của Si-ru có tiên tri Daniel. Trên thực tế, chúng ta được biết Daniel đã phục vụ cho đến ít nhất là năm thứ ba của Vua Si-ru, khoảng năm 536 trước Công nguyên (Daniel 10:1 Năm thứ ba đời vua Si-ru nước Phe-rơ-sơ, có một sự tỏ ra cho Đa-ni-ên cũng gọi là Bên-tơ-xát-sa. Sự tỏ ra đó là thật, tức là sự chiến tranh lớn. Đa-ni-ên hiểu sự đó, và rõ được ý của sự hiện thấy.). Trong trường hợp đó, Daniel có thể đã có một số liên quan cá nhân đến sắc lệnh được ban hành để ủng hộ người Giu-đa. Sử gia Josephus nói rằng Si-ru đã được thông báo về những lời tiên tri trong Kinh thánh viết về ông (Antiquities of the Jews , XI.1.2). Người tự nhiên đã cho Si-ru xem các cuộn giấy là Daniel, một viên chức cấp cao ở Ba Tư (Daniel 6:28 Đa-ni-ên cứ được thạnh vượng như vậy trong đời vua Đa-ri-út và vua Si-ru là người Phe-rơ-sơ.).
Bên cạnh việc đối xử với người Giu-đa, Si-ru còn được biết đến với việc thúc đẩy nhân quyền, chiến lược quân sự xuất sắc, và việc kết nối văn hóa Đông Tây. Ông là một vị vua có tầm ảnh hưởng to lớn và là người được Chúa dùng để ứng nghiệm một lời tiên tri quan trọng trong Cựu Ước. Việc Chúa sử dụng Si-ru như một “người chăn chiên” cho dân Ngài minh họa cho chân lý của Châm Ngôn 21:1 BD2002 , “¹Lòng của vua như dòng nước trong tay CHÚA; Ngài định hướng cho nó chảy về nơi nào tùy ý Ngài.”
2)TẠI SAO Ê-SAI 45:7 LẠI NÓI RẰNG ĐỨC CHÚA TRỜI TẠO RA ĐIỀU ÁC?
Ê-sai 45:7 Ta là Đấng tạo ra ánh sáng và dựng nên bóng tối, Làm ra bình an và dựng nên tai họa; Chính Ta, Đức Giê-hô-va, là Đấng làm mọi điều nầy.
Trong Ê-sai 45:1–7, nhà tiên tri đã thấy trước Đức Chúa Trời sẽ kêu gọi và xức dầu cho Vua Si-ru của Ba Tư làm công cụ được Ngài chọn để chinh phục các quốc gia (tức là Ba-by-lôn) vì lợi ích của dân Y-sơ-ra-ên. Si-ru, người chưa chào đời vào thời điểm lời tiên tri được ban ra, không biết Chúa hay thậm chí không thừa nhận sự hiện hữu của Ngài, khiến ông trở thành một lựa chọn khó có thể xảy ra để trở thành người được Đức Chúa Trời xức dầu. Việc chọn Si-ru càng chứng minh rằng Đức Chúa Trời là Đấng tối cao và nắm quyền kiểm soát vạn vật và con người. Là Đức Chúa Trời chân thật duy nhất và là Đấng Tạo Hóa của mọi sự sống, thẩm quyền và quyết định của Ngài thực sự không thể bị thách thức:
“hầu cho từ phía mặt trời mọc đến phía mặt trời lặn họ được biết rằng không có Đức Chúa Trời nào khác ngoài ta. Ta là Đức Giê-hô-va, không có Đấng nào khác. ⁷ Ấy chính ta là Đấng gây nên sự sáng và dựng nên sự tối tăm, làm ra sự bình an và dựng nên sự tai vạ; chính ta, là Đức Giê-hô-va, làm mọi sự đó.” (Ê-sai 45:6–7,).
Nếu mọi thứ Đức Chúa Trời tạo ra đều tốt lành (Sáng thế ký 1:31 Đức Chúa Trời thấy các việc Ngài đã làm thật rất tốt lành. Vậy, có buổi chiều và buổi mai; ấy là ngày thứ sáu; 1 Ti-mô-thê 4:4 Vả, mọi vật Đức Chúa Trời đã dựng nên đều là tốt lành cả, không một vật chi đáng bỏ, miễn là mình cảm ơn mà ăn lấy thì được; Gia-cơ 1:17 mọi ân điển tốt lành cùng sự ban cho trọn vẹn đều đến từ nơi cao và bởi Cha sáng láng mà xuống, trong Ngài chẳng có một sự thay đổi, cũng chẳng có bóng của sự biến cải nào), tại sao Ê-sai 45:7 lại nói rằng Đức Chúa Trời tạo ra điều ác? Từ tiếng Hê-bơ-rơ được dịch là “điều ác” (ra‘) trong bản King James của Ê-sai 45:7 có hai ứng dụng trong Kinh Thánh:
“Ngoài Ta ra không có ai. Ta là Đức Giê-hô-va, ngoài Ta ra không có ai khác. Ta tạo nên ánh sáng và tạo nên bóng tối; Ta tạo nên hòa bình và tạo nên tai họa; Ta là Đức Giê-hô-va, làm nên mọi điều này
Thuật ngữ này có thể được sử dụng theo nghĩa chỉ điều ác về mặt đạo đức, chẳng hạn như sự gian ác và tội lỗi (Ma-thi-ơ 12:35Người lành do nơi đã chứa điều thiện mà phát ra điều thiện; nhưng kẻ dữ do nơi đã chứa điều ác mà phát ra điều ác; Các Quan Xét 3:12Dân Y-sơ-ra-ên lại làm điều ác trước mặt Đức Giê-hô-va; nên Đức Giê-hô-va khiến Éc-lôn, vua Mô-áp, trở nên cường thạnh để hãm đánh Y-sơ-ra-ên; Châm Ngôn 8:13Sự kính sợ Đức Giê-hô-va, ấy là ghét điều ác; Ta ghét sự kiêu ngạo, xấc xược, con đường ác, và miệng gian tà.; 3Giăng 1:11Hỡi kẻ rất yêu dấu, chớ bắt chước điều dữ, nhưng bắt chước điều lành. Ai làm điều lành là thuộc về Đức Chúa Trời; còn kẻ làm điều dữ, chẳng hề thấy Đức Chúa Trời.), hoặc nó có thể ám chỉ những sự kiện thiên nhiên có hại, tai ương, bất hạnh, nghịch cảnh, đau khổ hoặc thảm họa. Ê-sai nói theo nghĩa thứ hai này, và ý nghĩa của ông được phản ánh trong hầu hết các bản dịch Kinh Thánh hiện đại của Ê-sai 45:7 (được nhấn mạnh thêm): “Ta tạo nên sự thành công và tạo ra tai họa” (HCSB); “Ta tạo ra sự thịnh vượng và tạo ra tai họa” (ESV); “Ta gửi đến thời kỳ tốt và thời kỳ xấu” (NLT).
Đức Chúa Trời không tạo ra điều ác về mặt đạo đức. Thứ nhất, sự dữ về mặt đạo đức không phải là một “điều” được thực hiện mà là một lựa chọn hoặc ý định trái ngược với mục đích tốt lành, bản tính thánh khiết và luật pháp của Đức Chúa Trời. Sự dữ về mặt đạo đức không phù hợp với Đức Chúa Trời và ý muốn của Ngài. Đức Chúa Trời là tốt lành (Thi Thiên 34:8Khá nếm thử xem Đức Giê-hô-va tốt lành dường bao! Phước cho người nào nương náu mình nơi Ngài!), thánh khiết (Lê-vi Ký 11:44Vì ta là Giê-hô-va Đức Chúa Trời của các ngươi; ta là thánh, nên các ngươi phải nên thánh, thì sẽ được thánh. Các ngươi chớ vì một con nào của loại côn trùng trên mặt đất mà làm lây ô uế cho thân mình.; Ê-sai 6:3Các sê-ra-phim cùng nhau kêu lên rằng: Thánh thay, thánh thay, thánh thay là Đức Giê-hô-va vạn quân! Khắp đất đầy dẫy sự vinh hiển Ngài!; 1 Phi-e-rơ 1:16bởi có chép rằng: Hãy nên thánh, vì ta là thánh.), và yêu thương (1 Giăng 4:8 Ai chẳng yêu, thì không biết Đức Chúa Trời; vì Đức Chúa Trời là sự yêu thương); do đó, kế hoạch và mục đích của Ngài là tốt lành, thánh khiết và yêu thương.
Là Đấng Cai Trị vũ trụ, đôi khi Đức Chúa Trời tạo ra tai họa để hoàn thành ý muốn của Ngài. Ngài đã giáng tai họa để sửa phạt dân Ngài khi họ quay lưng lại với Ngài và từ chối ăn năn (Giê-rê-mi 18:17Ta sẽ làm cho nó tan lạc trước mặt kẻ thù, như bởi trận gió đông; ta xây lưng lại đằng nó, chẳng xây mặt lại trong ngày nó bị tai nạn.). Và Ngài đã hứa sẽ giáng tai họa xuống Babylon qua Si-ru vì lợi ích của dân Ngài được chọn—để đưa họ trở về quê hương và xây dựng lại các thành phố bị tàn phá (Ê-sai 41:8–10 Nhưng, hỡi Y-sơ-ra-ên, ngươi là tôi tớ ta, còn ngươi, Gia-cốp, là kẻ ta đã chọn, dòng giống của Áp-ra-ham, bạn ta; ⁹ ta đã cầm lấy ngươi từ đầu cùng đất, gọi ngươi từ các góc đất, mà bảo ngươi rằng: Ngươi là tôi tớ ta; ta đã lựa ngươi, chưa từng bỏ ngươi. ¹⁰ Đừng sợ, vì ta ở với ngươi; chớ kinh khiếp, vì ta là Đức Chúa Trời ngươi! Ta sẽ bổ sức cho ngươi; phải, ta sẽ giúp đỡ ngươi, lấy tay hữu công bình ta mà nâng đỡ ngươi.; Ê-sai 44:26 Chúa làm ứng nghiệm lời của tôi tớ Ngài, thiệt hành mưu của sứ giả Ngài; phán về thành Giê-ru-sa-lem rằng: Nó sẽ có người ở; và về các thành của Giu-đa rằng: Nó sẽ được lập lại, ta sẽ dựng lại các nơi hoang vu của nó; Ê-sai 45:4 Vì cớ Gia-cốp, tôi tớ ta, và Y-sơ-ra-ên, kẻ lựa chọn của ta, nên ta đã lấy tên ngươi gọi ngươi, và đặt tên thêm cho ngươi, dầu ngươi không biết ta.; 2 Sử Ký 36:22–23 ²² Năm thứ nhứt đời Si-ru, vua Phe-rơ-sơ trị vì, Đức Giê-hô-va muốn làm cho ứng nghiệm lời Ngài đã cậy miệng Giê-rê-mi mà phán ra, bèn cảm động lòng Si-ru, vua Phe-rơ-sơ, rao truyền trong khắp nước mình, và cũng ra chiếu chỉ, mà rằng: ²³ Si-ru, vua Phe-rơ-sơ, nói như vầy: Giê-hô-va Đức Chúa Trời đã ban cho ta các nước thế gian, và bảo ta xây cất cho Ngài một cái đền ở tại Giê-ru-sa-lem trong xứ Giu-đa. Trong các ngươi, phàm ai thuộc về dân sự Ngài, hãy trở lên Giê-ru-sa-lem; nguyện Giê-hô-va Đức Chúa Trời của người ấy ở cùng người; Ê-xơ-ra 1:3Trong các ngươi, phàm ai thuộc về dân sự Ngài, khá trở lên Giê-ru-sa-lem trong xứ Giu-đa, đặng cất lại đền thờ Giê-hô-va, là Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, vẫn ngự tại Giê-ru-sa-lem. Nguyện Đức Chúa Trời người ấy ở cùng người!).
Là Vua Tối Cao trên mọi vua trần gian, Đức Chúa Trời có thể tạo ra ánh sáng hoặc bóng tối, tạo ra hòa bình hoặc tai họa. Ngài có thể dùng Si-ru làm sứ giả cứu chuộc và hòa bình cho Y-sơ-ra-ên, và cũng là người mang tai họa đến cho Ba-by-lôn. Đức Chúa Trời đã vượt ra khỏi biên giới Y-sơ-ra-ên, chọn một cường quốc thế giới thậm chí còn không công nhận quyền tối cao của Ngài để hoàn thành những mục đích vương quốc vĩ đại hơn của Ngài. Si-ru sẽ là công cụ thiêng liêng của Chúa để giúp truyền bá tin mừng về “sự công chính” và “sự cứu rỗi” của Đức Chúa Trời (xem Ê-sai 45:8 Hỡi các từng trời, hãy sa móc xuống từ trên cao, vòng khung hãy đổ sự công bình xuống! Đất hãy tự nẻ ra, đặng sanh sự cứu rỗi, sự công bình mọc lên cả một lần! Ta, là Đức Giê-hô-va, đã dựng nên sự đó.) đến “khắp thế gian từ đông sang tây” (Ê-sai 45:6, BDM 2002 Để người ta từ phương đông Đến phương tây Biết rằng ngoài ta không có Đấng nào khác. Ta là CHÚA, không có Đấng nào khác.). Si-ru sẽ là kênh dẫn, nhưng Đức Chúa Trời là Đấng Thiết kế và Đấng Sáng Tạo của tất cả.
Quyền cai trị tối cao của Đức Chúa Trời trên mọi điều tốt xấu—trên thành công và tai họa cho dân Y-sơ-ra-ên của Ngài—là lý do hy vọng trong đời sống của các tín đồ ngày nay. Chúng ta có thể tin cậy và “Chúng ta biết rằng mọi sự hiệp lại làm ích cho những người yêu kính Đức Chúa Trời, tức là những người được kêu gọi theo mục đích của Ngài.” (Rô-ma 8:28, BDM). Mục đích của Đức Chúa Trời là đưa chúng ta đến sự trưởng thành thuộc linh (Rô-ma 8:29 BDM Vì những người Ngài đã biết trước thì Ngài cũng đã định trước cho họ nên giống như hình ảnh Con của Ngài để Con này trở thành con cả giữa nhiều anh chị em.; Ê-phê-sô 1:4 BDM Trước khi sáng tạo vũ trụ, Đức Chúa Trời đã chọn chúng ta trong Chúa Cứu Thế để chúng ta trở nên thánh hóa không có gì đáng trách trước mặt Ngài; Ê-phê-sô 5:27BDM để trình ra cho chính Ngài một Hội Thánh quang vinh, không tì ố, không vết nhăn, không có gì khiếm khuyết, nhưng thánh khiết và toàn bích.; Cô-lô-se 1:22 nhưng bây giờ Đức Chúa Trời đã hòa giải qua sự chết thân xác của Con Ngài, để trình diện anh em một cách thánh sạch, không tì vết, không chỗ chê trách được trước mặt Ngài; 1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:3 Vì ý muốn của Đức Chúa Trời là anh em phải được thánh hóa, tức là phải lánh xa sự gian dâm; Giu-đe 1:24Cầu xin Đấng có quyền năng giữ anh em khỏi vấp ngã và khiến anh em đứng trước vinh quang Ngài một cách không tì vết và vui mừng). Những trải nghiệm của chúng ta có thể tươi sáng hay u ám, bình an hay thảm khốc, nhưng Đức Chúa Trời hứa sẽ tạo nên tất cả, ngay cả nghịch cảnh, đau khổ và “điều ác”, vì lợi ích tối hậu của chúng ta.
“Ta đã nhân danh chính Ta mà thề, Lời công chính ra từ miệng Ta Sẽ không bao giờ trở lại; Mọi đầu gối sẽ quỳ trước mặt Ta, Và mọi lưỡi sẽ nhân danh Ta mà thề” (Ê-sai 45:23).
Những trích dẫn câu này trong Tân Ước (Rô-ma 14 và Phi-líp 2) đã làm sáng tỏ đoạn văn này một cách đáng kể. Nhưng trước khi đi sâu vào vấn đề đó, việc xem xét bối cảnh trong sách tiên tri Ê-sai có thể sẽ rất thú vị và hữu ích. Sau khi tuyên bố rằng chỉ một mình Chúa là Đức Chúa Trời, trái ngược với các thần tượng, rằng Ê-sai 45:21-22 “Vậy hãy truyền rao; hãy bảo chúng nó đến gần, và nghị luận cùng nhau! Từ đời xưa ai đã rao ra sự nầy? ai đã tỏ ra từ lúc thượng cổ? Há chẳng phải ta, là Đức Giê-hô-va, sao? Ngoài ta chẳng có Đức Chúa Trời nào khác! chẳng có Đức Chúa Trời nào khác là công bình và là Cứu Chúa ngoài ta. ²² Hỡi các ngươi hết thảy ở các nơi đầu cùng đất, hãy nhìn xem ta và được cứu! Vì ta là Đức Chúa Trời, chẳng có Chúa nào khác“, câu 22 tiếp nối với lời mời gọi phổ quát của ân điển: “Hỡi hết thảy các nơi tận cùng trái đất, hãy quay lại cùng Ta và được cứu!” Và sau đó là lời tuyên bố long trọng, được củng cố bởi lời thề thiêng liêng, “ Mọi đầu gối sẽ quỳ trước mặt Ta, Và mọi lưỡi sẽ nhân danh Ta mà thề“, nghĩa là Chúa, Đức Chúa Trời Tạo Hóa, đã ra lệnh như vậy.
Quay lại Phi-líp chương 2, chúng ta thấy những lời này được áp dụng cho Đấng đã hạ mình xuống và vâng phục cho đến chết, thậm chí chết trên thập tự giá. Tuy nhiên, có thêm hai lời tuyên bố đáng chú ý, mà chúng ta sẽ không nhận ra nếu Đức Chúa Trời không ban cho chúng ta.
Trước hết, chúng ta thấy rằng cụm từ “mọi đầu gối” ám chỉ tất cả trên trời, dưới đất và dưới âm phủ—tức là mọi sinh vật trên trời, dưới đất và “trong” địa ngục—tất cả ma quỷ, tất cả thiên thần, tất cả tín đồ, và tất cả loài người. Thứ hai, cụm từ “mọi lưỡi sẽ thề” ám chỉ sự tuyên xưng vinh quang của Đức Chúa Trời rằng Chúa Giê-su là Chúa. Tất cả đều sẽ thừa nhận sự tôn cao của Ngài và danh được ban cho Ngài, danh trên hết mọi danh, danh Chúa Giê-su là Chúa, nhờ sự chết của Ngài trên thập tự giá. Thật là một sự thể hiện tuyệt vời về cả vinh quang của Chúa yêu dấu của chúng ta lẫn sự đánh giá của Đức Chúa Trời đối với sự sống và cái chết của Đấng được biết đến trên đất là Chúa Giê-su thành Na-xa-rét!
Trong Rô-ma 14:10–12, chúng ta tìm thấy một ứng dụng khác. Ở đó, sứ đồ nói: ” ¹⁰ Nhưng ngươi, sao xét đoán anh em mình? Còn ngươi, sao khinh dể anh em mình? Vì chúng ta hết thảy sẽ ứng hầu trước tòa án Đức Chúa Trời. ¹¹ Bởi có chép rằng: Chúa phán: Thật như ta hằng sống, mọi đầu gối sẽ quì trước mặt ta, Và mọi lưỡi sẽ ngợi khen Đức Chúa Trời. ¹² Như vậy, mỗi người trong chúng ta sẽ khai trình việc mình với Đức Chúa Trời..”
Việc quỳ gối ở đây ám chỉ việc chúng ta phải chịu trách nhiệm trước Đức Chúa Trời trong sự phán xét; và chúng ta được khuyên hãy cẩn thận đừng phán xét lẫn nhau, vì tất cả chúng ta đều hướng đến tòa án (xem 1 Cô-rinh-tô 4:3-5 ³ Về phần tôi, hoặc bị anh em xử đoán, hoặc bị tòa án nào của loài người xử đoán, tôi cũng chẳng lấy làm quan hệ gì. Chính tôi chẳng tự xử đoán mình nữa; ⁴ vì tôi chẳng thấy mình có điều gì đáng tội, nhưng tôi cũng không nhờ sự đó mà được xưng là công bình: Đấng xử đoán tôi, ấy là Chúa. ⁵ Vậy, chớ xét đoán sớm quá, hãy đợi Chúa đến; chính Chúa sẽ tỏ những sự giấu trong nơi tối ra nơi sáng, và bày ra những sự toan định trong lòng người; bấy giờ, ai nấy sẽ bởi Đức Chúa Trời mà lãnh sự khen ngợi mình đáng lãnh). Từ một đoạn Kinh Thánh khác, chúng ta biết rằng Đức Chúa Cha đã ủy thác mọi sự phán xét cho Đức Chúa Con; và sự kiện này, kết hợp với lời tuyên bố của sứ đồ, một lần nữa làm sáng tỏ vinh quang thiết yếu và cá nhân của Ngài, Đấng một ngày nào đó sẽ là Đấng Phán Xét tất cả.
Tất cả những đoạn Kinh Thánh này cùng nhau chứa đựng một sự mặc khải đáng chú ý về lời khuyên của Đức Chúa Trời liên quan đến quyền tối cao tuyệt đối của Con yêu dấu Ngài và ý muốn đã được công bố của Ngài rằng tất cả mọi người phải thừa nhận quyền tối cao này. Chúa Giê-su thành Na-xa-rét đã là Chúa của các chúa, và một ngày nào đó mọi người sẽ xưng nhận điều đó, để tôn vinh Đức Chúa Cha.
xem thêm:
Ê-sai 45 – “HÃY NHÌN XEM TA VÀ ĐƯỢC CỨU”
ĐỨC CHÚA TRỜI CÔNG BỐ ƠN CỨU ĐỘ (Ê-sai 45)