SỰ THỜ PHƯỢNG THẬT LÀ GÌ?
Sứ đồ Phao-lô đã mô tả sự thờ phượng thật một cách hoàn hảo trong Rô-ma 12:1-2 BHĐ: “ Vậy thưa anh em, bởi sự thương xót của Đức Chúa Trời, tôi nài xin anh em dâng thân thể mình làm sinh tế sống, thánh khiết và đẹp lòng Đức Chúa Trời, đó là sự thờ phượng phải lẽ [thánh, thiêng liêng] của anh em. ² Đừng khuôn rập theo đời nầy, nhưng phải được biến hóa bởi sự đổi mới của tâm trí mình, để phân biệt đâu là ý muốn tốt đẹp, vừa lòng và trọn vẹn của Đức Chúa Trời”
Đoạn văn này chứa đựng tất cả các yếu tố của sự thờ phượng thật. Đầu tiên, có động lực để thờ phượng: “lòng thương xót của Đức Chúa Trời.” Lòng thương xót của Đức Chúa Trời là tất cả những gì Ngài đã ban cho chúng ta mà chúng ta không xứng đáng: tình yêu thương vĩnh cửu, ân điển vĩnh cửu, Đức Thánh Linh, bình an vĩnh cửu, niềm vui vĩnh cửu, đức tin cứu rỗi, sự an ủi, sức mạnh, sự khôn ngoan, hy vọng, sự kiên nhẫn, lòng nhân từ, danh dự, vinh quang, sự công chính, sự an toàn, sự sống đời đời, sự tha thứ, sự hòa giải, sự công chính, sự thánh hóa, sự tự do, sự cầu thay và nhiều hơn nữa. Sự hiểu biết và những sự ban cho tuyệt vời này thúc đẩy chúng ta dâng lời ngợi khen và tạ ơn—nói cách khác, là sự thờ phượng!
Trong đoạn văn này cũng có một mô tả về cách chúng ta thờ phượng: “dâng thân thể mình làm của lễ sống và thánh”. Dâng thân thể nghĩa là dâng trọn vẹn con người mình cho Đức Chúa Trời. Việc đề cập đến thân thể ở đây có nghĩa là tất cả các khả năng của con người, toàn bộ nhân tính của chúng ta—tấm lòng, tâm trí, đôi tay, suy nghĩ, thái độ—đều được dâng lên Đức Chúa Trời. Nói cách khác, chúng ta phải từ bỏ quyền kiểm soát những điều này và trao chúng cho Ngài, giống như một của lễ theo nghĩa đen đã được dâng trọn vẹn cho Đức Chúa Trời trên bàn thờ. Nhưng bằng cách nào? Một lần nữa, đoạn văn rất rõ ràng: “bằng cách đổi mới tâm trí anh em”. Chúng ta đổi mới tâm trí mình mỗi ngày bằng cách thanh tẩy chúng khỏi “sự khôn ngoan” của thế gian và thay thế bằng sự khôn ngoan đích thực đến từ Đức Chúa Trời. Chúng ta thờ phượng Ngài bằng tâm trí được đổi mới và thanh tẩy, chứ không phải bằng cảm xúc. Cảm xúc là những điều tuyệt vời, nhưng nếu chúng không được định hình bởi một tâm trí thấm nhuần Chân lý, chúng có thể trở thành những thế lực hủy diệt, ngoài tầm kiểm soát. Tâm trí đi đến đâu, ý chí theo đó, và cảm xúc cũng vậy. 1 Cô-rinh-tô 2:16 cho chúng ta biết rằng chúng ta có “tâm trí của Đấng Christ”, chứ không phải cảm xúc của Đấng Christ. (1 Cô-rinh-tô 2:¹⁶ “Vì ai đã biết được tâm trí của Chúa, Để chỉ bảo Ngài?” Nhưng chúng ta có tâm trí của Đấng Christ.)
Chỉ có một cách để đổi mới tâm trí chúng ta, đó là qua Lời Chúa. Đó là lẽ thật, sự hiểu biết về Lời Chúa, tức là sự hiểu biết về lòng thương xót của Chúa, và CHÚNG TA TRỞ LẠI ĐIỂM XUẤT PHÁT. Biết lẽ thật, tin vào lẽ thật, giữ vững niềm tin về lẽ thật, và yêu mến lẽ thật tự nhiên sẽ dẫn đến sự thờ phượng thuộc linh đích thực. Niềm tin ấy đi kèm với tình cảm, tình cảm là phản ứng trước lẽ thật, chứ không phải trước bất kỳ kích thích bên ngoài nào, kể cả âm nhạc. Âm nhạc tự thân không liên quan gì đến sự thờ phượng. Âm nhạc không thể tạo ra sự thờ phượng, mặc dù nó chắc chắn có thể tạo ra cảm xúc. Âm nhạc không phải là nguồn gốc của sự thờ phượng, nhưng nó có thể là sự thể hiện của sự thờ phượng. Đừng trông cậy vào âm nhạc để khơi gợi sự thờ phượng của bạn; hãy nhìn nhận âm nhạc đơn giản như một sự thể hiện của những gì được khơi gợi bởi một tấm lòng say mê lòng thương xót của Chúa, vâng theo các mệnh lệnh của Ngài. Sự thờ phượng đích thực là sự thờ phượng lấy Chúa làm trung tâm. Mọi người thường bị cuốn vào việc họ nên thờ phượng ở đâu, nên hát loại nhạc nào trong sự thờ phượng, và sự thờ phượng của họ được người khác nhìn nhận như thế nào. Tập trung vào những điều này là bỏ lỡ điểm chính. Chúa Giê-su phán với chúng ta rằng những người thờ phượng thật sẽ thờ phượng Đức Chúa Trời bằng tâm thần và lẽ thật (Giăng 4:24). Điều này có nghĩa là chúng ta thờ phượng từ tấm lòng và theo cách Đức Chúa Trời đã định. Thờ phượng có thể bao gồm cầu nguyện, đọc Lời Chúa với tấm lòng rộng mở, ca hát, tham gia hiệp thông và phục vụ người khác. Sự thờ phượng không chỉ giới hạn ở một hành động, mà được thực hiện đúng đắn khi tấm lòng và thái độ của người đó ở đúng chỗ.
Điều quan trọng nữa là phải biết rằng sự thờ phượng chỉ dành riêng cho Đức Chúa Trời. Chỉ có Ngài mới xứng đáng chứ không phải bất kỳ tôi tớ nào của Ngài (Khải Huyền 19:10). Chúng ta không được thờ phượng các thánh đồ, các tiên tri, các pho tượng, các thiên sứ, bất kỳ thần giả nào, hay Ma-ri, mẹ của Chúa Giê-su. Chúng ta cũng không nên thờ phượng vì mong đợi được đáp lại, chẳng hạn như một phép lạ chữa lành. Sự thờ phượng được thực hiện vì Đức Chúa Trời—vì Ngài xứng đáng—và chỉ vì sự vui lòng của Ngài mà thôi. Thờ phượng có thể là sự ngợi khen Đức Chúa Trời công khai (Thi Thiên 22:22; 35:18) trong bối cảnh hội thánh, nơi chúng ta có thể tuyên xưng qua lời cầu nguyện và ngợi khen lòng tôn thờ và biết ơn của mình đối với Ngài và những gì Ngài đã làm cho chúng ta. Sự thờ phượng đích thực được cảm nhận từ bên trong và sau đó được thể hiện qua hành động của chúng ta. “Thờ phượng” vì nghĩa vụ là điều không đẹp lòng Đức Chúa Trời và hoàn toàn vô ích. Ngài có thể nhìn thấu mọi sự giả hình, và Ngài ghét điều đó. Ngài chứng minh điều này trong A-mốt 5:21-24 khi Ngài nói về sự phán xét sắp đến. Một ví dụ khác là câu chuyện về Ca-in và A-bên, hai con trai đầu lòng của A-đam và Ê-va. Cả hai đều mang lễ vật đến dâng cho Chúa, nhưng Đức Chúa Trời chỉ hài lòng với lễ vật của A-bên. Ca-in mang lễ vật đến vì nghĩa vụ; A-bên mang những con chiên tốt nhất trong bầy của mình. Ông mang lễ vật đến vì đức tin và sự ngưỡng mộ đối với Đức Chúa Trời.
Sự thờ phượng đích thực không chỉ giới hạn ở những việc chúng ta làm trong nhà thờ hay sự ngợi khen công khai (mặc dù cả hai điều này đều tốt, và Kinh Thánh dạy chúng ta phải làm như vậy). Sự thờ phượng thật là sự công nhận Đức Chúa Trời và tất cả quyền năng cùng vinh quang của Ngài trong mọi việc chúng ta làm. Hình thức ngợi khen và thờ phượng cao nhất là vâng phục Ngài và Lời Ngài. Để làm được điều này, chúng ta phải biết Đức Chúa Trời; chúng ta không thể không biết Ngài (Công vụ 17:23). Thờ phượng là tôn vinh và tán dương Đức Chúa Trời—thể hiện lòng trung thành và sự ngưỡng mộ của chúng ta đối với Cha chúng ta.