ĐỨC TIN CHÂN THÀNH (KHÔNG GIẢ TẠO) NGHĨA LÀ GÌ (1 Ti-mô-thê 1:5)?
Nhưng mục tiêu của mạng lịnh này là tình yêu xuất phát từ lòng thanh sạch và lương tâm tốt cùng với đức tin không giả tạo (1Ti-mô-thê 1:5 BD2020)
Sứ đồ Phao-lô đã viết thư để khích lệ Ti-mô-thê trong vai trò mục sư của ông tại hội thánh Ê-phê-sô. Trong 1 Ti-mô-thê 1:3–20, Phao-lô đã giao cho Ti-mô-thê nhiệm vụ chống lại các giáo sư giả: “³Như lúc lên đường đến Ma-xê-đoan, ta đã khuyên giục con ở lại tại Ê-phê-sô để con có thể truyền bảo mấy người kia không dạy giáo lý khác, ⁴cũng đừng lưu tâm đến mấy chuyện hoang đường và các bảng gia phả bất tận, là những thứ mang đến sự tranh cãi, hơn là công tác quản trị nhà Thiên Chúa, là công tác bởi đức tin. ⁵ Nhưng mục tiêu của mạng lịnh này là tình yêu xuất phát từ lòng thanh sạch và lương tâm tốt cùng với ĐỨC TIN KHÔNG GIẢ TẠO” (câu 3–5).
Phao-lô thúc giục Ti-mô-thê hãy kiên định giữa những hoàn cảnh đầy thử thách. Các giáo sư giả đang phá hoại hội thánh, dạy những giáo lý sai trái (1 Ti-mô-thê 6:3) và khơi dậy đủ thứ lý luận ngớ ngẩn và vô giá trị (2 Ti-mô-thê 2:23; Tít 3:9). Những giáo sư này không chỉ kiêu ngạo và thiếu hiểu biết (1 Ti-mô-thê 6:4) mà còn là nô lệ của chủ nghĩa khổ hạnh (1 Ti-mô-thê 4:3) và lòng tham (1 Ti-mô-thê 6:5).
Phao-lô nói rằng tình yêu thương là mục đích sứ mệnh của Ti-mô-thê—rằng tất cả các tín đồ sẽ tràn đầy tình yêu thương dành cho nhau thay vì sự đố kỵ, xung đột, nghi ngờ và tranh cãi mà các giáo sư giả đã khơi dậy (xem 1 Ti-mô-thê 6:3–4). Phao-lô xác định ba nguồn gốc nội tại cung cấp tình yêu thương cho các tín đồ: một tấm lòng trong sạch, một lương tâm tốt và một đức tin chân thành.
Một tấm lòng trong sạch là một phẩm chất bên trong chỉ được cảm nghiệm bởi những người đã nhận được sự tha thứ và tẩy sạch tội lỗi nhờ đức tin nơi Chúa Giê-su Christ (Thi Thiên 51:7, 10; Ma-thi-ơ 5:8; 1 Giăng 1:7; 3:3; Tít 1:15). Các tín đồ được thanh tẩy và biến đổi bởi vì họ vâng theo lẽ thật của phúc âm. Kết quả là, họ được tràn đầy một tình yêu thương chân thành và sâu sắc tuôn chảy từ trong lòng họ đến với người khác (xem 1 Phi-e-rơ 1:22).
Tác giả sách Hê-bơ-rơ tuyên bố: “Huống chi huyết của Đấng Christ, là Đấng nhờ Đức Thánh Linh đời đời mà dâng chính mình không tì vết cho Đức Chúa Trời, sẽ làm sạch lương tâm chúng ta khỏi những việc dẫn đến sự chết, để chúng ta phụng sự Đức Chúa Trời hằng sống!” (Hê-bơ-rơ 9:14). Một lương tâm tốt liên quan đến hành vi và cách cư xử tin kính của chúng ta, chủ yếu là cách chúng ta đối xử với anh chị em trong Đấng Christ. Một lương tâm trong sạch và trong sáng giúp chúng ta phân biệt đúng sai và sống cuộc đời tin kính, yêu thương và phục vụ người khác như Đấng Christ đã làm.
Đức tin chân thành là sự tin cậy chân thật, đích thực nơi Chúa Giê-su Christ và nương cậy nơi Đức Chúa Cha. Tính từ được dịch là “chân thành” trong 1 Ti-mô-thê 1:5 là anypokritou trong nguyên bản tiếng Hy Lạp. Nó có nghĩa là “không giả dối, không giả tạo, chân thật”. Đó cũng chính là từ mà Phao-lô đã dùng sau này để mô tả đức tin của Ti-mô-thê: “Tôi nhớ lại đức tin chân thành của anh, là đức tin trước kia đã sống trong Lô-ít, bà ngoại anh, và trong Ơ-nít, mẹ anh, và tôi tin chắc rằng đức tin ấy cũng sống trong anh nữa” (2 Ti-mô-thê 1:5).
Các giáo sư giả luôn hoạt động tích cực trong hội thánh, từ khi hội thánh mới thành lập vào thế kỷ thứ nhất cho đến ngày nay. Họ liên tục tìm cách lừa dối và dẫn dắt người ta xa rời đức tin chân chính nơi Chúa Giê-su Christ. Họ “chuyên tâm vào những chuyện hoang đường” và “truyền bá những luận điệu gây tranh cãi” (1 Ti-mô-thê 1:4). Họ chối bỏ chân lý (Tít 1:14) để ủng hộ “những chuyện hoang đường vô đạo và chuyện bịa đặt của các bà già” (1 Ti-mô-thê 4:7; xin xem thêm 2 Ti-mô-thê 4:4; 2 Phi-e-rơ 1:16). Các giáo sư giả là những kẻ giả danh tôn giáo, “tự nhận biết Đức Chúa Trời, nhưng hành động thì lại chối bỏ Ngài. Họ thật đáng ghét, không vâng phục và không xứng đáng làm điều lành nào” (Tít 1:16).
Phao-lô nói rằng các giáo sư giả “muốn làm thầy dạy luật pháp, nhưng không biết mình nói gì, hoặc tự tin khẳng định điều gì” (1 Ti-mô-thê 1:7). Họ muốn được xem là chuyên gia về luật pháp, nhưng thậm chí họ còn không hiểu những gì mình dạy. Họ hiểu sai bản chất và mục đích thực sự của luật pháp. Khi làm như vậy, họ đã làm sai lệch Phúc Âm và rời xa đức tin chân thành (1 Ti-mô-thê 6:20–21).
Đức tin chân thành không chỉ là lời nói suông. Đó là sự tin tưởng và phó thác hoàn toàn nơi Đức Chúa Trời. Một người có đức tin chân thành không bị vướng vào những lý lẽ sáo rỗng, vô ích. Người ấy tập trung cuộc sống mình vào giáo lý đúng đắn, chứ không phải những lời dạy dỗ sai lầm. Người ấy không thêm bớt, không thêm bớt, hay mâu thuẫn với Kinh Thánh. Người ấy luôn bám chặt vào lẽ thật của Lời Đức Chúa Trời—phúc âm đơn giản và rõ ràng của ân điển nhờ đức tin nơi Chúa Giê-su Christ.