Anh chị em được Chúa yêu thương! Trong 1. Giăng 4:1 có viết „Anh chị em yêu dấu, đừng vội tin linh nào cả, nhưng hãy thử, xem các linh ấy có phải đến từ Đức Chúa Trời chăng, vì có nhiều tiên tri giả đã xuất hiện khắp thế gian rồi“ và trong 1. Tê-sa-lô-ni-ca 5:21 viết „Hãy xem xét mọi việc. Điều gì tốt đẹp thì giữ lấy“.
Từ “tiên tri” bắt nguồn từ tiếng Hy Lạp προφήτης (profitis) và có nghĩa là đại sứ hoặc người biện hộ, tức là người thay mặt người khác truyền đạt mong muốn và lợi ích của người đó, hoặc chuyển giao một thông điệp từ một người nào đó. Do đó, mỗi người đều là một “nhà tiên tri” theo một cách nào đó, bởi vì ai cũng đại diện cho ai đó hoặc truyền đạt một thông điệp cho ai đó. Chỉ còn lại câu hỏi: Người tiên chi cho ai?
Hôm nay tôi có cơ hội được làm chứng về Lời Chúa. Tôi xin anh chị em hãy xem xét mọi điều một cách cẩn thận và đừng vội tin những gì tôi nói. Tiêu chuẩn để kiểm tra mọi điều chính là Lời của Đức Chúa Trời. Nói chung, chúng ta hãy để mỗi tư tưởng, lời nói và hành động được Kinh Thánh kiểm tra, để xem điều đó có đúng theo Lời Chúa hay không và giữ lấy điều tốt đẹp. Vì chỉ có Lời Chúa là lẽ thật (Giăng 17:17). Ngoài ra tôi rất biết ơn khi có ai đó sửa dạy tôi khi tôi sai vì Lời Chúa là một môn học suốt đời.
Mỗi quốc gia có những luật lệ riêng của mình. Bạn có biết rằng bạn không được mang trái cây họ cam quýt và táo vào Nhật Bản? Không được mang kẹo cao su vào Singapore? Không được mang thuốc lá điện tử vào Thái Lan? Không được mang sô cô la có chứa rượu vào Na Uy?
Vương quốc của Chúa cũng có những luật lệ, liệu ai đó có thể vào trong đó hay không.
- Ê-phê-sô 5:5 Vì anh em phải biết rõ rằng kẻ gian-dâm, ô-uế, tham-lam, tức là kẻ thờ hình-tượng, không một kẻ nào được dự phần kế-nghiệp của nước Đấng Christ và Đức Chúa Trời (BD1925)
- 1. Cô-rinh-tô 6:9-10 Anh em há chẳng biết những kẻ không công-bình chẳng bao giờ hưởng được nước Đức Chúa Trời sao? Chớ tự dối mình: Phàm những kẻ tà-dâm, kẻ thờ hình-tượng, kẻ ngoại-tình, kẻ làm giáng yểu-điệu, kẻ đắm nam-sắc, kẻ trộm-cướp, kẻ hà-tiện, kẻ say-sưa, kẻ chưởi-rủa, kẻ chắt-bóp, đều chẳng hưởng được nước Đức Chúa Trời đâu (BD1925)
- Ga-la-ti 5:19-21 Công việc của xác thịt thật rõ ràng, đó là: Gian dâm, ô uế, buông tuồng, thờ hình tượng, phù phép, thù oán, gây gổ, ghen ghét, giận dữ, ích kỷ, bất bình, phe đảng, ganh tị, say sưa, chè chén, và những việc tương tự khác. Tôi cảnh cáo anh em, như tôi đã từng cảnh cáo: Những ai làm các việc như thế sẽ không được hưởng vương quốc Đức Chúa Trời (BD2010)
Vậy thì, ai mới được vào Vương quốc của Đức Chúa Trời? Không ai cả! Tại sao vậy? Vì mọi người đều đã phạm tội, thiếu mất vinh quang mà chúng ta cần có trước Đức Chúa Trời …(Rô-ma 3:23). Tiền công của tội lỗi là sự chết …(Rô-ma 6:23) và tất cả mọi người sẽ lãnh lấy án phạt bị hủy diệt đời đời, bị cách biệt khỏi sự hiện diện của Chúa và khỏi vinh hiển của quyền năng Ngài (2. Tê-sa-lô-ni-ca 1:19). Luật pháp của Đức Chúa Trời không có ngoại lệ.
Chúng ta có thể tự biện hộ và cho rằng có một số người là người tốt và phạm ít tội hơn. Một số người làm việc lành và nghĩ rằng họ xứng đáng được vào Thiên Đàng. Người ta tin rằng việc thiện có thể bù đắp cho việc ác, vân vân. Nhưng không một ai hiểu trọn vẹn luật pháp của Đức Chúa Trời ngoài chính Ngài. Không ai biết liệu mình có thể làm trọn luật pháp của Ngài hay không, chỉ có Đức Chúa Trời mới biết. Đức Chúa Trời phán rằng mọi người đều đã phạm tội và phải chết. Chỉ riêng lời khẳng định này là chân thật, vì chỉ lời Chúa là lẽ thật (Giăng 17:17). Khi một người mắc bệnh nan y và phải chết, thì mọi thứ khác đều trở nên vô nghĩa — dù người đó còn trẻ hay già, dù họ đã làm điều thiện hay không, dù người khác nghĩ gì về họ… Người đó vẫn sẽ chết.
Khi chúng ta nhìn lại cuộc đời mình, có những khoảnh khắc nào mà anh chị em cảm thấy xấu hổ về những suy nghĩ, lời nói và hành động của mình không? Có những trải nghiệm nào mà anh chị em hối tiếc, những điều mà các bạn ước gì chưa từng xảy ra? Và anh chị em biết rằng những điều đó là sai trái? Tôi thì có rất nhiều và trong lòng tôi biết rõ rằng mình phải chịu trách nhiệm trước Đức Chúa Trời về tất cả những điều đó.
Đức Chúa Trời là Đấng thánh khiết (Lê-vi Ký 11:44; Lê-vi Ký 20:26) và Mắt Chúa quá thánh sạch chẳng thể nhìn điều ác, không thể nhìn xem điều sai trái (Ha-ba-cúc 1:13). Đức Chúa Trời cũng là Đấng công chính (Ê-xơ-ra 9:15; Đa-ni-ên 9:14). Ngài phải trừng phạt tội lỗi của loài người (Rô-ma 3:25), nếu không, Ngài sẽ không còn là Đấng công chính nữa.
Vậy mỗi người chúng ta, anh chị em và tôi, sẽ đối diện với điều gì khi đứng trước mặt Đức Chúa Trời? Tội lỗi của chúng ta đã ngăn cách chúng ta với Đức Chúa Trời, và tội ác của chúng ta khiến Ngài che mặt khỏi chúng ta, đến nỗi Ngài không lắng nghe (Ê-sai 59:2) bất kể chúng ta làm gì, nói gì, khóc lóc, van xin…. Đức Chúa Trời lúc đó sẽ chỉ phán rằng: ” Hỡi những kẻ bị nguyền rủa, hãy lui ra khỏi Ta, đi vào lửa đời đời đã chuẩn bị sẵn cho quỷ vương và những quỷ sứ của nó” (Ma-thi-ơ 25:41). Đức Chúa Trời sẽ không còn nhớ đến những con người tội lỗi, và chúng ta sẽ bị cắt dứt khỏi tay Ngài (Thi Thiên 88:6).
Nhưng tạ ơn Chúa Giê-su, đã có sự cứu rỗi dành cho chúng ta, cho cả nhân loại. Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian đến nỗi đã ban Con Một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy thì không bị hư mất mà được sự sống đời đời. Vì Đức Chúa Trời đã không sai Con Ngài vào thế gian để kết án thế gian, nhưng để thế gian nhờ Con mà được cứu (Giăng 3:16-17). Chúa Giê-xu đã vì những vi phạm của chúng ta mà bị thương, vì những tội lỗi của chúng ta mà bị tan da nát thịt. Nhờ hình phạt Người chịu chúng ta được bình an; Nhờ thương tích Người mang chúng ta được chữa lành (Ê-sai 53:5). Ngài mang tội lỗi chúng ta trong thân thể Ngài trên cây gỗ, để chúng ta có thể chết đối với tội lỗi, nhưng sống đối với sự công chính; nhờ những vết thương Ngài anh chị em được chữa lành (1 Phi-e-rơ 2:24).
Chúng ta thuộc lòng những câu Kinh Thánh này, nhưng chúng ta có thực sự hiểu ý nghĩa của chúng không? Chúng ta có ý thức được những gì Chúa Giê-xu đã làm cho chúng ta không?
Chúa Giê-xu, Con một của Đức Chúa Trời (Mác 1:11), Đấng đã tạo dựng cả vũ trụ và muôn vật (Cô-lô-se 1:16; Giăng 1:3), đã chịu chết vì chúng ta. Dù chúng ta bất tuân, vô ơn, chối bỏ, phản bội, đầy dẫy tội lỗi, Ngài vẫn sẵn lòng tha thứ cho chúng ta.
Chúa Giê-xu, Đấng không biết tội lỗi (2 Cô-rinh-tô 5:21), trong Ngài không có tội lỗi (1 Giăng 3:5), Đấng không hề phạm tội (1 Phi-e-rơ 2:22), đã gánh lấy tội lỗi của loài người (Hê-bơ-rơ 9:28; 1 Phi-e-rơ 2:24). Nhờ ơn Chúa Giê-xu, chúng ta không phải chịu cơn thịnh nộ khủng khiếp của Đức Chúa Trời, vì Kinh Thánh có chép: ” Sa vào tay Đức Chúa Trời hằng sống thì thật là kinh khiếp! (Hê-bơ-rơ 10:31).
Chúa Giê-xu, Đấng được ban cho hết cả quyền phép trên trời và dưới đất (Ma-thi-ơ 28:18), đã kinh sợ cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời. “Ngài bắt đầu kinh hãi và sầu não. Ngài phán: … Linh-hồn ta buồn-rầu lắm cho đến chết; ” (Mác 14:33-34). Trước khi hoàn tất sứ mạng của Đức Chúa Trời, Ngài đã sấp mình xuống đất cầu nguyện (Ma-thi-ơ 26:39), ba lần cầu xin (Ma-thi-ơ 26:44) và thưa rằng: ” Lạy Cha, nếu Cha muốn, xin cất chén nầy khỏi Con! Dù vậy, xin ý Cha được nên, chứ không theo ý Con!” (Lu-ca 22:42).
Trong suốt cuộc đời làm người, Chúa Giê-xu đã chiến đấu với quyền lực tối tăm (Lu-ca 22:53) và thắng, trên thập tự giá tại Gô-gô-tha, Ngài đã hy sinh mình, gánh chịu cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời trong ba giờ đồng hồ, chịu khổ hình và trở thành sinh tế chuộc tội cho chúng ta (Hê-bơ-rơ 9:26; Rô-ma 3:25). Chúa Giê-xu, Đấng hằng ở trong lòng Cha (Giăng 1:18), đã bị Đức Chúa Trời lìa bỏ trong ba giờ ấy (Ma-thi-ơ 27:46; Mác 15:34). Chúng ta hãy nhớ rằng, Chúa Giê-xu đã kêu thét lên: ” Đức Chúa Trời của con ôi! Đức Chúa Trời của con ôi! Sao Ngài từ bỏ con?” (Thi Thiên 22:2). Trong toàn bộ Kinh Thánh, đây là lần đầu tiên Ngài kêu lên. Bị Chúa bỏ rơi là một điều rất kinh khủng.
Chúng ta hãy suy ngẫm và đừng xem nhẹ tội lỗi và cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời, vì ngay cả Con Ngài, Đức Chúa Trời đã không tha.
Chúa Giê-xu đã ở trong lòng đất ba ngày ba đêm (Ma-thi-ơ 12:40), nhưng Đức Chúa Trời đã khiến Ngài sống lại (1 Cô-rinh-tô 6:14). Chúa Giê-xu sau đó đã được cất lên trời và ngồi bên hữu Đức Chúa Trời (Mác 16:19).
Tại sao Chúa Giê-xu chết? Chúa Giê-xu đã chết vì Ngài yêu chúng ta vô điều kiện (tình yêu Agape) để cứu chúng ta khỏi tội lỗi và để Đức Chúa Trời ở cùng chúng ta. Dù tội lỗi bạn lớn thế nào và nhiều bao nhiêu, Ngài đã gánh lấy tất cả cho bạn trên đồi Gô-gô-tha. Vì sự chết mà Ngài đã chết, ấy là Ngài đã chết cho tội lỗi một lần đủ cả… (Rô-ma 6:10).
Chúng ta hãy luôn nhớ đến danh của Chúa chúng ta. “Em-ma-nu-ên” (Ê-sai 7:14) có nghĩa là “Đức Chúa Trời ở cùng chúng ta” (Ma-thi-ơ 1:23), và “Giê-xu” có nghĩa là “Chúa là sự cứu rỗi” (Ma-thi-ơ 1:21).