Bài giảng: NHỮNG BÀN THỜ CHO ĐỨC CHÚA TRỜI – ngày 13.04.2025


1. „…CÓ NHIỀU KẺ ĐƯỢC GỌI, MÀ ÍT NGƯỜI ĐƯỢC CHỌN.“ (Ma-thi-ơ 22,14)

2. CÔNG VIỆC CON NGƯỜI VÀ ĐỨC TIN VÀO CHÚA GIÊ-XU CHRIST (Giê-rê-mi 17:10)

3. SỰ NHẬN BIẾT: ĐƯỢC THA THỨ NHIỀU, SẼ YÊU THƯƠNG NHIỀU. (I.Ti-mô-thê 1: 15)

4. XÂY DỰNG BÀN THỜ CHO CHÚA TRÊN ĐƯỜNG ĐI.

5. BỐN BÀN THỜ CỦA ABRAHAM.

Bàn thờ 1) Sáng-thế Ký 12,7. LỜI HỨA mà con người không thể thực hiện được.

Bàn thờ 2) Sáng-thế Ký 12,7. Áp-ra-ham dựng một bàn thờ cho Chúa giữa Bê-tên và A-hi

Bàn thờ 3) Sáng-thế Ký 13,14-18. Áp-ra-ham dựng một bàn thờ cho Chúa: tin vào lời chúa và giải thoát mình khỏi sự ràng buộc của con người và những lợi lộc của thế gian này.

Bàn thờ 4) Sáng thế ký 22,9 Ab-ra-ham dựng một bàn thờ cho Chúa để hy sinh điều mà ông yêu quý hơn cả mạng sống của mình.


Anh chị em yêu mến trong Chúa,,

chúng ta là những người đang ngồi ở đây đã được Chúa dẫn dắt đến đức tin theo nhiều cách khác nhau.

Nhưng „…CÓ NHIỀU KẺ ĐƯỢC GỌI, MÀ ÍT NGƯỜI ĐƯỢC CHỌN.“ (Ma-thi-ơ 22:14)

Như vậy, Lời Chúa nói rằng nhiều người được kêu gọi đến với đức tin, nhưng ít người được tìm thấy trong Chúa Christ vào ngày cuối. “Được chọn” ở đây không ám chỉ đến việc chúng ta được Chúa chọn cá nhân, mà chỉ ám chỉ đến việc được chọn trong một mình Đấng Christ, vì Ngài là Đấng được Đức Chúa Trời chọn.

Vậy câu hỏi quan trọng duy nhất đối với chúng ta là: Tại sao bây giờ chúng ta ngồi đây?

Chúng ta đến đây vì chúng ta thích cộng đồng người Việt?

Hay chúng ta ở đây là do thói quen?

Hay có phải chúng ta ở đây vì hôm nay nơi khác không có gì vui hơn?

Hay chúng ta ở đây vì chúng ta đang tìm kiếm con người hay sự giúp đỡ từ con người?

Hay chúng ta ở đây vì chúng ta cảm thấy buộc phải ở đây?

Anh chị em yêu mến, chúng ta sẽ không khai trình với loài người trong ngày cuối, mà sẽ khai trình trước Đức Chúa Trời. Chúa biết lý do tại sao chúng ta làm những gì chúng ta làm.

Giê-rê-mi 17: 10Ta, Đức Giê-hô-va, dò xét trong trí, thử nghiệm trong lòng, báo cho mỗi người tùy đường họ đi, tùy kết quả của VIỆC họ làm.

CôngVIỆC ở đây có ý nghĩa gì?

Rô-ma 12:1 Vậy, hỡi anh em, tôi lấy sự thương xót của Đức Chúa Trời khuyên anh em dâng thân thể mình làm của lễ sống và thánh, đẹp lòng Đức Chúa Trời, ấy là sự thờ phượng phải lẽ của anh em.

Chúng ta có nhận ra lòng thương xót của Ngài cho chúng ta không? Nếu không, làm sao chúng ta có thể dâng hiến và hy sinh bản thân mình cho Chúa được?

Chỉ có người nào nhận ra rằng Chúa Jesus đã tha thứ cho mình nhiều thì mới không còn tìm kiếm điều gì cho mình nữa, mà mong được mọi vinh quang đều thuộc về Ngài.

Lu-ca 7: 47 Vậy nên ta nói cùng ngươi, tội lỗi đàn bà nầy nhiều lắm, đã được tha hết, vì người đã yêu mến nhiều; song kẻ được tha ít thì yêu mến ít.

Chúa đã tha thứ cho chúng ta ít sao?

Anh chị em yêu mến, chúng ta hãy xem xét lòng nhiệt thành của Phao-lô đối với vương quốc Đức Chúa Trời. Điều gì thúc đẩy ông làm như vậy nếu không phải vì lòng biết ơn và tình yêu thương vì ông đã được Chúa tha thứ nhiều?

I Ti-mô-thê 1: 15Đức Chúa Jêsus Christ đã đến trong thế gian để cứu vớt kẻ có tội, ấy là lời chắc chắn, đáng đem lòng tin trọn vẹn mà nhận lấy; trong những kẻ có tội đó ta là đầu.

Khi Phao-lô gọi mình là tội nhân lớn nhất, ông có làm vậy vì lòng khiêm nhường giả tạo không? Ông ta làm như vậy để giành được danh dự cho mình giữa những người cùng đức tin với mình không? Không, Phao-lô được phép thừa nhận Chúa đã tha thứ cho ông nhiều nhất. Ông đã được tha thứ nhiều nhất, do đó ông yêu nhiều nhất.

Có phải Chúa đã tha thứ cho chúng ta ít hơn không? Chúng ta có thực sự có suy nghĩ vậy không? Chúng ta có nghĩ rằng mình đang nhìn thấy chứ không phải mù không?

Giăng 9: 41Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Nếu các ngươi là kẻ mù, thì không có tội lỗi chi hết; nhưng vì các ngươi nói rằng: Chúng ta thấy, nên tội lỗi các ngươi vẫn còn lại.

Và vì thế mọi vinh quang đều thuộc về Chúa Jesus và Cha trên Trời, bởi vì Đức Chúa Trời

1. tha thứ tội lỗi cho chúng ta và

2. cũng ban cho sự hiểu biết này. Như được viết trong Châm-ngôn 20: 12Tai để nghe, mắt để thấy, Đức Giê-hô-va đã làm ra cả hai.

Thà để chúng ta bị mù trước mặt Ngài, hầu cho Ngài có thể mở mắt cho chúng ta.

Bây giờ tôi xin hỏi câu hỏi này: Tại sao chúng ta đang ở đây?

Nếu câu trả lời không phải là: gặp Ngài, tôn vinh Ngài hoặc cảm tạ Ngài, thì chúng ta đã nhầm chỗ và vẫn chưa hiểu bất cứ điều gì cả.

Anh chị em thân mến, công việc của Đức Chúa Trời là gì?

Giăng 6: 29Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Các ngươi tin Đấng mà Đức Chúa Trời đã sai đến, ấy đó là công việc Ngài.

Tin vào Chúa Jesus là làm công việc của Đức Chúa Trời. Nhưng đức tin là gì?

Chúng ta biết từ Hê-bơ-rơ 11 cách Đức Chúa Trời mô tả đức tin. Là Cơ Đốc nhân, chúng ta không thể nào không biết đức tin có nghĩa là gì theo quan điểm của Chúa được! Hê-bơ-rơ 11 phải là nền tảng cho tất cả chúng ta, để chúng ta biết đức tin có nghĩa là gì theo Kinh thánh!

Nhờ công việc của Chúa, cuối cùng chúng ta sẽ nhận được lời hứa mà Chúa Jesus Christ thành tín và chân thật đã hứa với chúng ta.

Ma-la-chi 3: 18Bấy giờ các ngươi sẽ trở lại và sẽ phân biệt giữa kẻ công bình và kẻ gian ác, giữa kẻ hầu việc Đức Chúa Trời và kẻ không hầu việc Ngài.

Anh chị em yêu mến, nếu Chúa Jêsus muốn, hôm nay chúng ta sẽ học về những bước chúng ta phải thực hiện để đạt đến đích. Làm thế nào chúng ta XÂY DỰNG BÀN THỜ CHO NGÀI TRÊN ĐƯỜNG ĐI.

Sau cuộc Xuất hành khỏi Ai Cập và sau 40 năm lang thang trong sa mạc, tất cả người Israel vào thời điểm rời đi đều chết hết. Vì sự vô tín và bất tuân của họ nên họ phải chết trong sa mạc; Moses cũng sẽ phải chết ở đó. Tuy nhiên, có hai người đã vào được đất hứa: Giô-suê và Ca-lép.

Chúng ta hãy cùng xem xét Ca-lép.

Giô-suê 14:6-15 6 Vả, con cháu Giu-đa đến gần Giô-suê tại Ghinh-ganh, và Ca-lép, con trai Giê-phu-nê, người Kê-nít, nói cùng người rằng: Ông biết điều thuộc về tôi và ông mà Đức Giê-hô-va, đã phán cùng Môi-se, người của Đức Chúa Trời, tại Ca-đe-Ba-nê-a. 7 Khi Môi-se, tôi tớ của Đức Giê-hô-va, ở Ca-đe-Ba-nê-a sai tôi đi do thám xứ, thì tôi đã được bốn mươi tuổi; và tôi thuật lại cho người thật tình. 8 Các anh em đồng đi lên với tôi làm cho bá tánh sờn lòng; còn tôi trung thành vâng theo Giê-hô-va Đức Chúa Trời của tôi. 9 Trong ngày đó, Môi-se có thề mà rằng: Quả thật đất mà chân ngươi đã đạp đến sẽ thuộc về ngươi và con cháu ngươi làm sản nghiệp đời đời; vì ngươi trung thành đã vâng theo Giê-hô-va Đức Chúa Trời ta. 10 Kìa, trong bốn mươi lăm năm nay, từ khi Ngài phán lời nầy cùng Môi-se, đương khi Y-sơ-ra-ên còn đi trong đồng vắng, Đức Giê-hô-va đã bảo tồn sanh mạng tôi đến bây giờ, và ngày nay tôi được tám mươi lăm tuổi. 11 Rày tôi cũng còn mạnh khoẻ như ngày Môi-se sai tôi đi; tôi vẫn còn sức mà tôi có hồi đó, đặng đi đánh giặc, hoặc vào ra. 12 Vậy, hãy ban cho tôi núi nầy, mà Đức Giê-hô-va đã phán đến trong ngày đó; vì bây giờ, ông đã hay rằng có dân A-na-kim và các thành lớn bền vững ở đó. Có lẽ Đức Giê-hô-va sẽ ở cùng tôi, và tôi sẽ đuổi chúng nó đi, y như Ngài đã phán chăng. 13 Giô-suê bèn chúc phước cho người, và ban Hếp-rôn cho Ca-lép, con trai Giê-phu-nê, làm sản nghiệp. 14 Bởi cớ đó, Hếp-rôn bị ban cho Ca-lép, con trai Giê-phu-nê, người Kê-nít, làm sản nghiệp cho đến ngày nay; vì người có trung thành vâng theo Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên. 15 Vả, khi xưa Hếp-rôn gọi là Ki-ri-át-A-ra-ba: A-ra-ba là người giềnh giàng hơn hết trong dân A-na-kim. Từ đây về sau xứ được bình tịnh, không còn giặc giã.

Ở tuổi 85, Ca-lép vẫn khỏe mạnh như hồi tuổi 40. Chúng ta đã đọc trước đó rằng tấm lòng của ông đóng vai trò quan trọng. Ông có một trái tim theo Chúa.

Kinh thánh nói ít về Ca-lép. Tuy nhiên, KT nói nhiều hơn về Abraham. Ca-lép và Abraham là hai người đạt được lời hứa của Đức Chúa Trời khi theo Chúa đến cùng: một người (Ca-lép) vào trước vùng đất hứa, còn người kia (Abraham) trở thành cha của các dân tộc.

Kinh thánh có mô tả nhiều về Abraham khi đi cùng Chúa. Vì vậy, chúng ta hãy xem xét cách sống của Áp-ra-ham. (Lưu ý: Chúng ta biết rằng Abraham trước đây được gọi là Abram, vì đơn giản nên tôi sẽ chỉ sử dụng tên Abraham ở đây)

Có một điều mà Chúa liên tục nhắc nhở chúng ta: Abraham luôn xây dựng bàn thờ cho Chúa.

Sáng-thế Ký 12: 7Đức Giê-hô-va hiện ra cùng Áp-ram mà phán rằng: Ta sẽ ban cho dòng dõi ngươi đất nầy! Rồi tại đó Áp-ram LẬP MỘT BÀN THỜ CHO ĐỨC GIÊ-HÔ-VA, là Đấng đã hiện đến cùng người.

Sáng-thế Ký 12: 8Từ đó, người đi qua núi ở về phía đông Bê-tên, rồi đóng trại; phía tây có Bê-tên, phía đông có A-hi. Đoạn, người LẬP TẠI ĐÓ MỘT BÀN THỜ CHO ĐỨC GIÊ-HÔ-VA và cầu khẩn danh Ngài.

Sáng-thế Ký 13:14-18 14 Sau khi Lót lìa khỏi Áp-ram rồi, Đức Giê-hô-va phán cùng Áp-ram rằng: Hãy nhướng mắt lên, nhìn từ chỗ ngươi ở cho đến phương bắc, phương nam, phương đông và phương tây: 15 Vì cả xứ nào ngươi thấy, ta sẽ ban cho ngươi và cho dòng dõi ngươi đời đời. 16 Ta sẽ làm cho dòng dõi ngươi như bụi trên đất; thế thì, nếu kẻ nào đếm đặng bụi trên đất, thì cũng sẽ đếm đặng dòng dõi ngươi vậy. 17 Hãy đứng dậy đi khắp trong xứ, bề dài và bề ngang; vì ta sẽ ban cho ngươi xứ nầy. 18 Đoạn Áp-ram dời trại mình đến ở nơi lùm cây dẻ bộp tại Mam-rê, thuộc về Hếp-rôn, và LẬP TẠI ĐÓ MỘT BÀN THỜ CHO ĐỨC GIÊ-HÔ-VA.

Sáng-thế Ký 22: 9Họ đến chốn Đức Chúa Trời đã phán dạy; tại đó, Áp-ra-ham lập bàn thờ, chất củi lên, trói Y-sác con mình lại, ĐỂ LÊN ĐỐNG CỦI TRÊN BÀN THỜ.

Chúng ta thấy ÁP-RA-HAM ĐÃ DỰNG BÀN THỜ CHO CHÚA BỐN LẦN.

Lần đầu tiên sau khi Chúa ban cho ông một lời hứa mà con người không thể thực hiện được. Lúc này Abraham đã 75 tuổi. Sarah (Sarai) kém ông ta 10 tuổi.

Sáng-thế Ký 12: 7Đức Giê-hô-va hiện ra cùng Áp-ram mà phán rằng: Ta sẽ ban cho dòng dõi ngươi đất nầy! Rồi tại đó Áp-ram LẬP MỘT BÀN THỜ CHO ĐỨC GIÊ-HÔ-VA, là Đấng đã hiện đến cùng người.

Chẳng phải chúng ta cũng đã nhận được lời hứa mà con người không thể thực hiện được phải không? Sự hòa giải với Đức Chúa Trời. Từ kẻ thù của Chúa, chúng ta có thể trở thành người thừa kế của Chúa qua đức tin nơi Chúa Jesus Christ. Sự cứu rỗi đời đời của linh hồn chúng ta nhờ Ngài.

II Cô-rinh-tô 5:18-19 18Mọi điều đó đến bởi Đức Chúa Trời, Ngài đã làm cho chúng ta nhờ Đấng Christ mà được hòa thuận lại cùng Ngài, và đã giao chức vụ giảng hòa cho chúng ta. 19Vì chưng Đức Chúa Trời vốn ở trong Đấng Christ, làm cho thế gian lại hòa với Ngài, chẳng kể tội lỗi cho loài người, và đã phó đạo giảng hòa cho chúng tôi.

Chúng ta có nhận ra giá trị vô giá của sự hòa giải này và cái giá mà Đức Chúa Trời phải trả không? Bất kỳ ai ở đây có con chỉ cần tưởng tượng cảnh phải tự tay giết một đứa con mình thì sẽ hiểu được ý nghĩa của việc người cha hy sinh đứa con trai duy nhất của mình vì chúng ta. Chúng ta có nhớ điều này để cảm tạ và tôn vinh Chúa không? Chúng ta đã xây dựng một bàn thờ cho Ngài trong lòng mình vì điều này chưa?

Khải-huyền 2:4-5 4Nhưng điều ta trách ngươi, là ngươi đã bỏ lòng kính mến ban đầu. 5Vậy hãy nhớ lại ngươi đã sa sút từ đâu, hãy ăn năn và làm lại những công việc ban đầu của mình; bằng chẳng vậy, ta sẽ đến cùng ngươi, nếu ngươi không ăn năn thì ta sẽ cất chân đèn của ngươi khỏi chỗ nó.

Bây giờ chúng ta có hiểu tại sao Chúa phải khuyên răn chúng ta không?

Chúng ta hãy ăn năn trước khi quá muộn và tôn vinh Chúa Jesus vì sự cứu rỗi của Ngài.

Lần thứ hai, Áp-ra-ham dựng một bàn thờ cho Chúa, khi ông đã được nắm lấy lời hứa Chúa.

Sáng-thế Ký 12:8 8 Từ đó, người đi qua núi ở về phía đông Bê-tên, rồi đóng trại; phía tây có Bê-tên, phía đông có A-hi. Đoạn, người LẬP TẠI ĐÓ MỘT BÀN THỜ CHO ĐỨC GIÊ-HÔ-VA và cầu khẩn danh Ngài.

Bê-tên = Nhà của Đức Chúa Trời | A-hi = Đống đổ nát

Giờ đây Abraham, giữa Nhà của Đức Chúa Trời và đống đổ nát tượng trưng cho trạng thái con người được cứu chuộc nhưng vẫn còn phải sống | bước đi trên trái đất này. Đây là hình ảnh dành cho những người có đức tin trên thế giới này.

Chúng ta có lên trời luôn khi mình trở thành tín đồ không? Không. Chúng ta sống ở đây như những người khách trong thân xác mình, khi quê nhà thực sự của chúng ta là ở với Chúa. Tình trạng giữa con người cũ mà chúng ta đã từ bỏ và trên đường về nhà của Cha chúng ta.

II Cô-rinh-tô 5:6-10 6 Vậy, chúng ta hằng đầy lòng tin cậy, và biết rằng khi chúng ta đang ở trong thân thể nầy thì cách xa Chúa 7vì chúng ta bước đi bởi đức tin, chớ chẳng phải bởi mắt thấy8 Vậy tôi nói, chúng ta đầy lòng tin cậy, muốn lìa bỏ thân thể nầy đặng ở cùng Chúa thì hơn. 9 Cho nên chúng ta dầu ở trong thân thể nầy, dầu ra khỏi, cũng làm hết sức để được đẹp lòng Chúa. 10 Bởi vì chúng ta thảy đều phải ứng hầu trước tòa án Đấng Christ, hầu cho mỗi người nhận lãnh tùy theo điều thiện hay điều ác mình đã làm lúc còn trong xác thịt.

Chúng ta nên nhớ nắm lấy di sản của mình mà Chúa đã hứa. Chúng ta hãy tôn vinh Chúa vì điều này, mặc dù vào lúc này chúng ta chưa ở Nước Ngài, nhưng chúng ta đã thoát khỏi sự chết đời đời nhờ sự cứu rỗi của Ngài. Chúng ta có tin Ngài không? Là những người đã được cứu chuộc, chúng ta có còn quan tâm đến A-hi không? Nghĩa là chăm sóc bản thân cũ mình? Về đống đổ nát cũ mà chúng ta phải bỏ lại khi chúng ta lên đường đến nhà Chúa?

Chúng ta đã tôn vinh Chúa bằng cách lập một bàn thờ trong lòng mình vì điều này không?

Lần thứ ba Áp-ra-ham dựng một bàn thờ cho Chúa, khi ông tin vào Lời Chúa và giải thoát mình khỏi sự ràng buộc của con người và những lợi lộc của thế gian này.

Sáng-thế Ký 13:14-18 14 Sau khi Lót lìa khỏi Áp-ram rồi, Đức Giê-hô-va phán cùng Áp-ram rằng: Hãy nhướng mắt lên, nhìn từ chỗ ngươi ở cho đến phương bắc, phương nam, phương đông và phương tây: 15 Vì cả xứ nào ngươi thấy, ta sẽ ban cho ngươi và cho dòng dõi ngươi đời đời. 16 Ta sẽ làm cho dòng dõi ngươi như bụi trên đất; thế thì, nếu kẻ nào đếm đặng bụi trên đất, thì cũng sẽ đếm đặng dòng dõi ngươi vậy. 17 Hãy đứng dậy đi khắp trong xứ, bề dài và bề ngang; vì ta sẽ ban cho ngươi xứ nầy. 18 Đoạn Áp-ram dời trại mình đến ở nơi lùm cây dẻ bộp tại Mam-rê, thuộc về Hếp-rôn, và lập tại đó một bàn thờ cho Đức Giê-hô-va.

Chúng ta biết rằng Lót đã đi cùng Áp-ra-ham và cha của Áp-ra-ham khi ông ta còn sống. Nhưng giờ đây Áp-ra-ham thoát khỏi sự phụ thuộc vào con người (vào Lót).

Ma-thi-ơ 10: 37Ai yêu cha mẹ hơn ta thì không đáng cho ta; ai yêu con trai hay là con gái hơn ta thì cũng không đáng cho ta;

Ở đây, Abraham tách khỏi cháu trai mình là Lót và tạo cho Lót cơ hội tận dụng tốt hơn là cơ hội cho chính mình. Với tư cách là chú, ông có thể đuổi Lót đi để giữ lợi thế cho mình. Nhưng ông ấy làm gì?

Phi-líp 2:3-4 3Chớ làm sự chi vì lòng tranh cạnh hoặc vì hư vinh, nhưng hãy khiêm nhường, coi người khác như tôn trọng hơn mình. 4Mỗi một người trong anh em chớ chăm về lợi riêng mình, nhưng phải chăm về lợi kẻ khác nữa.

Còn chúng ta thì sao? Chúng ta có nhớ đến Chúa và ngợi khen Ngài vì Ngài đã giải thoát chúng ta khỏi sự lệ thuộc của con người và khỏi những ham muốn của thế gian này chưa?

Thi-thiên 68: 18Chúa đã ngự lên trên cao, dẫn theo những phu tù; Chúa đã nhận lễ vật giữa loài người, và giữa kẻ phản nghịch cũng vậy, Hầu cho Giê-hô-va Đức Chúa Trời được ở với chúng nó.

Điều gì xảy ra khi chúng ta nắm giữ những mối liên kết này?

Gia-cơ 4:4Hỡi bọn tà dâm kia, anh em há chẳng biết làm bạn với thế gian tức là thù nghịch với Đức Chúa Trời sao? Cho nên, ai muốn làm bạn với thế gian, thì người ấy trở nên kẻ nghịch thù cùng Đức Chúa Trời vậy.

Gia-cơ 1: 15Đoạn, lòng tư dục cưu mang, sanh ra tội ác; tội ác đã trọn, sanh ra sự chết.

Chúng ta có muốn thoát khỏi ham muốn thế gian và sự ràng buộc con người không? Chúng ta có thực sự muốn tìm thấy sự sống nơi Chúa không? Chúa Jesus có phải là sự sống của chúng ta không? Chúng ta có ghi nhớ điều này và xây dựng một bàn thờ cho Chúa trong lòng mình không?

Lần thứ tư và cũng là lần cuối cùng, Abraham dựng một bàn thờ cho Chúa để hy sinh điều mà ông yêu quý hơn cả mạng sống của mình.

Sáng-thế Ký 22:9Họ đến chốn Đức Chúa Trời đã phán dạy; tại đó, Áp-ra-ham lập bàn thờ, chất củi lên, trói Y-sác con mình lại, để lên đống củi trên bàn thờ.

Đây chẳng phải là sự hy sinh cao cả nhất sao? Một người đàn ông hơn 100 tuổi đã hi sinh người thừa kế của mình, là đứa con trai duy nhất của mình. Chúng ta có thực sự hiểu được điều này khó khăn đến mức nào không? Anh chị em yêu mến, chúng ta hãy nhớ rằng Đức Thánh Linh (và do đó cũng là Linh Đức Tin) vẫn chưa được đổ xuống vào thời điểm đó. Ông không có Thánh Linh của Đức Chúa Trời; nhưng chúng ta thi đã tiếp nhận Thánh Linh. Chúng ta sẽ lấy lý do gì để bào chữa mình khi sao này đứng trước mặt Đức Chúa Trời?

Ê-phê-sô 1:13-14 13Ấy lại cũng trong Ngài mà anh em sau khi đã nghe đạo chân thật, là đạo Tin lành về sự cứu rỗi anh em, ấy là trong Ngài mà anh em đã tin và được ấn chứng bằng Đức Thánh Linh là Đấng Chúa đã hứa, 14Đấng ấy làm của cầm về cơ nghiệp chúng ta, cho đến kỳ chuộc lấy những kẻ mà Ngài đã được để khen ngợi sự vinh hiển Ngài.

Chúng ta có thể từ bỏ chính mình không? Chúng ta có thể từ bỏ những gì mình yêu thích không?

Chúng ta nhớ câu này:

Rô-ma 12:1Vậy, hỡi anh em, tôi lấy sự thương xót của Đức Chúa Trời khuyên anh em dâng thân thể mình làm của lễ sống và thánh, đẹp lòng Đức Chúa Trời, ấy là sự thờ phượng phải lẽ của anh em.

bởi vì

Xuất Ê-díp-tô Ký 20:2-3 2Ta là Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi, đã rút ngươi ra khỏi xứ Ê-díp-tô, là nhà nô lệ. 3TRƯỚC MẶT TA, NGƯƠI CHỚ CÓ CÁC THẦN KHÁC.

Tại sao Abraham có thể làm được điều này? Bởi vì ông ta tin. Bởi vì ông ta biết ơn. Và bởi vì ông ta yêu Chúa. Nhưng Đức Chúa Trời cũng đã đi trước chúng ta trong tình yêu:

I Giăng 4: 19 Chúng ta yêu, vì Chúa đã yêu chúng ta trước.

Anh chị em yêu  mến, chúng ta đã xây dựng bàn thờ cho Chúa ở đây chưa? Chính tôi có xây cho Chúa bàn thờ ở đây chưa? Liệu tôi đã thực sự hy sinh cho Chúa những gì tôi yêu quý nhất chưa?

Tôi cầu chúc cho ace và cho chính mình, cho mình có thể xây dựng những bàn thờ này cho Chúa. Tôi cầu xin chúng ta tin vào Chúa. Tôi cầu xin Chúa Jesus và Chúa Cha nhân từ rằng Chúa sẽ mở mắt và tai chúng ta để chúng ta có thể hiểu được nắm lấy Ngài là phần thưởng của mình ra sao.

Như Chúa đã nói:

Sáng-thế Ký 15: 1Sau các việc đó, trong sự hiện thấy có lời Đức Giê-hô-va phán cùng Áp-ram rằng: Hỡi Áp-ram! ngươi chớ sợ chi; ta đây là một cái thuẫn đỡ cho ngươi; phần thưởng của ngươi sẽ rất lớn. (ta là phần thưởng rất lớn của ngươi)

Amen