1. NÓ MỚI TỈNH NGỘ, CÂU CHUYỆN TÌM LẠI CHÍNH MÌNH
2. Quay trở về với Đức Chúa Trời là TẬP TRUNG VÀO NGÀI.
3. CHÌA KHÓA VÀO NƠI BÍ MẬT CỦA LÒNG LÀ SỰ ĂN NĂN
4. HÃY GIỮ ĐÚNG HƯỚNG ĐANG ĐI
5. ĐỨC CHÚA TRỜI CỦA NGƯỜI KHỐN KHỔ KÊU CẦU.
6. CHIẾN ĐẤU TRONG ĐỨC TIN LÀ ĐỨNG VỮNG VÀNG TRONG ĐIỀU CHÚNG TA TIN
1. NÓ MỚI TỈNH NGỘ, CÂU CHUYỆN TÌM LẠI CHÍNH MÌNH
Tuần trước chúng ta đã nghe về ĐIỀU GÌ THÚC ĐẨY CHÚNG TA. Bởi vì con người thường khi đến lúc cuối mới biết được động cơ của mình.
Nếu như có sự nhận biết là đây, Hoặc con người tự lừa dối mình, hoặc con người tội lỗi không biết sự cuối cùng của mình.
Mac 4:22 22 Vì chẳng có điều chi kín mà không phải lộ ra, chẳng có điều chi giấu mà không phải rõ ràng.
Ro 2:16 16 Ấy là điều sẽ hiện ra trong ngày Đức Chúa Trời bởi Đức Chúa Jêsus Christ mà xét đoán những việc kín nhiệm của loài người, y theo Tin lành tôi.
Chính động cơ thúc đẩy trong lòng người mà dẫn đến các hành động phấn đấu, hy sinh và số phận người đó.
Trong Luca 15:11-32 chuyện về đứa con hoang đàng đã bị thúc đẩy sai lạc về đòi Cha chia gia tài, và đi hoang đàng. Lúc này nó không nhận biết tại sao mình làm thế. Kinh Thánh không hề nói gì về việc người Cha khuyên can, thậm chí theo cách con người thì sẽ nhốt, trói nó lại… để cho nó tỉnh. Mà Kinh Thánh chỉ nói liền một mạch trong câu 12 Luca 15: “Người em nói với cha rằng: Thưa cha, xin chia cho tôi phần của mà tôi sẽ được. Người cha liền chia của mình cho hai con.” Cho đến khi đoạn kết hành trình của nó đến cái máng heo, câu 17 “Vậy NÓ MỚI TỈNH NGỘ, mà rằng: “. Lúc này nó mới suy nghĩ lại, những lời tiếp theo là lời nói thầm trong lòng, là lời nói với chính mình. Nói nói: câu 17-18 Tại nhà cha ta, biết bao người làm mướn được bánh ăn dư dật, mà ta đây phải chết đói! 18 Ta sẽ đứng dậy trở về cùng cha, mà rằng: Thưa cha, tôi đã đặng tội với trời và với cha, 19 không đáng gọi là con của cha nữa; xin cha đãi tôi như đứa làm mướn của cha vậy.
Tại đây có một sự nhận biết bắt đầu một hành trình mới của nó, hành trình trở về nhà.
Tuần trước chúng ta có nghe về cây đót bò của Sam-ga, chỉ nhắc đến một lần trong Các Quan Xét 3:31. Vì ông đã dùng nó đánh giết “sáu trăm người Phi-li-tin, và cũng giải cứu Y-sơ-ra-ên.”
Con bò cày ruộng, tốc độ chậm lại, đi sai đường cày, thì người nông dân dùng cây đót bò để thúc đẩy nó cho nó đi đúng hướng, và chăm chỉ, không lười biếng. Nên khi ai đó cầu nguyện xin Chúa thay đổi con, xin giúp con không lười biếng, có thể lắm sẽ thấy trong đời sống xuất hiện điều gì đó giống như cây đót bò thúc mình.
Đứa con hoang đàng, trước khi nó đi hoang nó bị thúc đẩy của thế gian, nó quá yêu thế gian, hơn là yêu Cha và nhà Cha. Sự thúc đẩy đó làm cho nó bị mù quáng không thấy sự đau đớn của Cha. Người Cha vẫn một lòng chờ đợi đứa con trở về. Câu chuyện này không nói về người Cha đi tìm đứa con, mà nhiều hơn là đứa con hoang đàng tìm lại chính mình. Khi dùng gia tài của nhà Cha tiêu xài, nó thấy cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao. Nhưng khi gia tài được chia tiêu xài hết, trong xứ đói kém. Tại máng heo là sự nhục nhã là ngõ cụt cuộc đời, bước đường cùng đã thúc đẩy nó đi đến quyết định quay trở về.
Câu chuyện cho chúng ta thấy số phận con người được định đoạt bởi những gì thầm kín trong lòng. Nếu những điều suy nghĩ thầm, nói thầm là tốt, sẽ kết quả tốt, nếu là xấu sẽ ra kết quả xấu.
Thi 44: 21 Đức Chúa Trời há sẽ chẳng hỏi tra sao? Vì Ngài biết thấu sự bí mật của lòng.
“Trong những năm tháng nổi loạn, anh ta không phải là chính mình. không phải là người đàn ông đích thực. Người đàn ông thực sự là người ăn năn, không phải đứa con hoang đàng” (Morrison)
Ch 20: 30 Những thương tích và dấu vít làm cho sạch điều ác, Và roi vọt thấm vào nơi kín đáo của lòng.
Trước đó nó bị sai, vì nó nghe theo bạn bè, thế gian. Nếu không ta không cẩn thận, thì cũng rơi vào lỗi lầm như chàng trai hoang đàng này mà chạy theo những điều của thế gian. ICo 15: 33 Anh em chớ mắc lừa: Bạn bè xấu làm hư thói nết tốt.
Đứa con hoang đàng trong câu chuyện này đã không cảnh giác như trong lời dạy của Chúa Giê-xu: Lu 8: 18 Vậy, hãy coi chừng về cách các ngươi nghe; vì kẻ đã có, sẽ cho thêm; kẻ không có, sẽ cất lấy sự họ tưởng mình có.
2. Quay trở về với Đức Chúa Trời là TẬP TRUNG VÀO NGÀI.
Sự tỉnh ngộ là trở về, chứ không phải là cải thiện điều kiện của chuồng lợn nơi nó đang làm việc.
Trong đau khổ chàng trai đi đến quyết định không tập trung vào thế gian nữa, mà TẬP TRUNG VÀO CHA MÌNH.
Sự thúc đẩy giúp chúng ta tập trung vào đúng mục tiêu.
Tất cả những điều chàng trai nói thì thầm trong lòng sẽ tạo ra sóng ngầm Tschunami làm đảo lộn tình thế.
Sự thúc đẩy khiến cho lòng của chàng trai được xác định lại: 18 Ta sẽ đứng dậy trở về cùng cha, mà rằng: Thưa cha, tôi đã đặng tội với trời và với cha, 19 không đáng gọi là con của cha nữa; xin cha đãi tôi như đứa làm mướn của cha vậy.
Những lời nó nói trong lòng này cho biết rằng:
Chàng trai chuẩn bị trước những điều nó nói với Cha.
Nó đối diện với chính mình, lúc này nó thành thật với chính mình.
người con trai đã thể hiện thái độ hoàn toàn không xứng đáng và thành thật thú nhận tội lỗi.
Anh ta thậm chí không muốn được đối xử như một người con trai, mà như một người làm mướn.
3. CHÌA KHÓA VÀO NƠI BÍ MẬT CỦA LÒNG LÀ SỰ ĂN NĂN
TÔI ĐÃ ĐẶNG TỘI VỚI TRỜI VÀ VỚI CHA bây giờ nó không cố gắng biện minh hay bào chữa cho tội lỗi của mình.
Trong những điều nhỏ nhặt trong đời sống, chúng ta nên đối diện và học nói tôi đã không đúng trong việc này, nếu tôi sai hãy chỉ giúp tôi. Bạn sẽ thấy nhẹ nhàng trong lòng.
“Người nô lệ bình thường theo một nghĩa nào đó là thành viên của gia đình, nhưng người làm thuê có thể bị sa thải sau một ngày thông báo. Anh ta nhận thấy không phải là thành viên của gia đình chút nào.” (Barclay)
“Sau nỗi khốn khổ của mình, anh ta đã nghĩ hoàn toàn khác về cha mình, về bản thân mình và về gia đình mình. Người con trai đã cầu xin hai điều: Thứ nhất, “Cha ơi, hãy cho con; “sau đó, “Cha ơi, hãy tạo nên con.” Thể hiện trong câu “xin cha đãi“.Chỉ có lời cầu xin thứ hai mang lại niềm vui.” (David Guizik)
Lời nói trong câu 20 là lời nó thưa lại (trả bài) với Cha. Tuy không dốc hết nỗi lòng được như câu 18 và 19, người Cha đã không để nó nói thêm:
“20 Nó bèn đứng dậy mà về cùng cha mình. Khi còn ở đàng xa, cha nó thấy thì động lòng thương xót, chạy ra ôm lấy cổ mà hôn. 21 Con thưa cùng cha rằng: Cha ơi, tôi đã đặng tội với trời và với cha, chẳng còn đáng gọi là con của cha nữa. 22 Nhưng người cha bảo đầy tớ rằng: Hãy mau mau lấy áo tốt nhứt mặc cho nó; đeo nhẫn vào ngón tay, mang giày vào chân. 23 Hãy bắt bò con mập làm thịt đi. Chúng ta hãy ăn mừng, 24 vì con ta đây đã chết mà bây giờ lại sống, đã mất mà bây giờ lại thấy được. Đoạn, họ khởi sự vui mừng.”
Chàng trai đi lạc mất đã tìm lại được chính mình khi về nhà Cha.
20 Khi còn ở đàng xa, cha nó thấy thì động lòng thương xót chạy ra ôm lấy cổ mà hôn“: Tình yêu của người cha đã chờ đợi và không bao giờ quên. Đó là một tình yêu đã được đón nhận trọn vẹn, không đặt người con vào vòng thử thách.
Sự chạy là bất thường, và hôn ở đây với nghĩa hôn lấy hôn để.
Tất cả khung cảnh diễn ra xuất phát từ tiếng nói trong lòng. Đó là điều thúc đẩy chúng ta.
Con người nhầm tưởng rằng có thể điều khiển được sự thúc đẩy này.
Phu 29: 29 Những sự bí mật thuộc về Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng ta; song những sự bày tỏ thuộc về chúng ta, và con cháu chúng ta đời đời, để chúng ta làm theo mọi lời của luật pháp nầy.
Ch 25:2 2 Giấu kín việc nào, ấy là vinh hiển của Đức Chúa Trời; Nhưng dò xét điều nào, ấy là vinh hiển của các vua.
Người Việt có câu, chỉ có Trời mới biết, có một số điều trong cuộc sống, và vũ trụ thiên nhiên chỉ có Đức Chúa Trời mới biết
Nếu con người điều khiển được động cơ kín giấu thì là Đức Chúa Trời rồi. Trong câu chuyện này người Cha là hình ảnh về Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời được tôn vinh bằng cách giấu mình, yên lặng, để cho chàng trai đến lúc có ý muốn tìm kiếm Ngài. Có những lúc chúng ta tưởng Đức Chúa Trời không nghe chúng ta, nhưng thật ra Ngài đang chờ chúng ta tìm kiếm Ngài. Đức Chúa Trời che giấu một số sự thật để chúng ta phải tìm kiếm nó. Giống như sự khôn ngoan trong sách Châm ngôn. Hoặc tìm vàng, chúng ta hiếm khi tìm thấy những kho báu giá trị nhất nằm rải rác trên bề mặt Lời Chúa.
Mặc dù Đức Chúa Trời là huyền nhiệm, và một số “điều bí mật” chỉ thuộc về Ngài, nhưng Ngài đã chọn tiết lộ chính mình cho nhân loại qua Lời Ngài.
Cụ thể hơn, Đức Chúa Trời đã chọn để cho chúng ta biết về Ngài qua Con Ngài, Chúa Giê-xu (Giăng 1:14; Hê-bơ-rơ 1:1–3).
4. HÃY GIỮ ĐÚNG HƯỚNG ĐANG ĐI
Sự nhận biết Chúa đúng là càng học về Đức Chúa Trời, chúng ta càng nhận ra mình là tội nhân hàng đầu. (Luca 18:13)
Chàng trai trong câu chuyện của Chúa Giê-xu trong luca 15 đúng với tâm tình của Đa-vít trong Thi thiên 51:
6 Nầy, Chúa muốn sự chân thật nơi bề trong; Chúa sẽ làm cho tôi được biết sự khôn ngoan TRONG NƠI BÍ MẬT CỦA LÒNG tôi.
Đây là bài Thi thiên Đa-vít ăn năn. Ông đã từng thầm nghĩ sai:
ISa 27: 1 Đa-vít nói THẦM NGHĨ rằng: Chắc một ngày kia, ta sẽ chết bởi tay Sau-lơ. Ta chẳng làm chi hay hơn bằng trốn trong xứ Phi-li-tin, thì Sau-lơ sẽ chẳng còn kiếm ta trong cả địa phận Y-sơ-ra-ên nữa. Như vậy, ta sẽ thoát khỏi tay người.
Đa-vít được Đức Chúa Trời kêu gọi làm vua trong Israel. Ngài không kêu gọi ông rời khỏi lãnh thổ Israel. Điều duy nhất đâm thúc ông lúc đó là ông bị vua Sau-lơ truy sát. Những dấu hiệu có Chúa ở cùng Đa-vít có thể kể ra rất nhiều: ông đã chém đầu Gô-li-át, đánh trăm trận trăm thắng, danh nổi như cồn trong Israel. (1Sa-mu-ên 17) Được làm phò mã vua. Giô-na-than hoàng tử nối ngôi là bạn thân. Nhưng kết cục ông phải chạy trốn suýt bị vua Sau-lơ giết nhiều lần. Đa-vít chạy trốn đến với Sa-mu-ên tại Na-giốt trong Ra-ma, bị Sau-lơ đuổi theo. Chạy đến Nóp, lúc đó đền tạm ở đó, gặp thầy tế lễ A-hi-mê-léc, trong cơn nguy khốn và đói, ông và các chiến sĩ đi cùng ăn bánh không men trong đền thờ, theo lẽ thường là không được phép ăn. Hành động này của Đa-vít là đúng, vì sau đó được Chúa Giê-xu nhắc lại trong Ma-thi-ơ 12:3-4,
5. Đức Chúa Trời của Đa-vít là ĐỨC CHÚA TRỜI CỦA NGƯỜI KHỐN KHỔ.
Sau khi ông chạy trốn khỏi Nóp, sau đó một thời gian vụ thảm sát đã xảy ra, 1Sa-mu-ên 22 tường thuật có “tám mươi lăm người mặc ê-phót bằng vải gai” bị giết trong một ngày chỉ vì tiếp xúc với Đa-vít.
Đa-vít chạy đến hang đá A-đu-lam, có dấu hiệu Chúa ở cùng ông: 1Sa-mu-ên 22: 2 Phàm kẻ nào bị cùng khốn, kẻ nào mắc nợ, và những người có lòng bị sầu khổ cũng đều nhóm họp cùng người, và người làm đầu họ. Ấy vậy, chung quanh người có chừng bốn trăm người.
Lúc nguy cấp sắp bị Sau-lơ bắt trong 1Sa-mu-ên 23, 26-28: 26 Sau-lơ đi sườn núi bên nầy, còn Đa-vít và bọn theo người đi sườn núi bên kia. Đa-vít vội vàng chạy trốn đặng thoát khỏi Sau-lơ. Nhưng lúc Sau-lơ và các đầy tớ vây phủ Đa-vít và bọn theo người đặng hãm bắt, 27 thì có một sứ giả đến cùng Sau-lơ mà nói rằng: Hãy mau mau trở về, vì dân Phi-li-tin đã xâm phạm xứ ta. 28 Vậy, Sau-lơ thôi đuổi theo Đa-vít, đi đánh dân Phi-li-tin. Bởi cớ ấy, người ta gọi chỗ nầy là Hòn Đá Phân Rẽ.
Chúng ta hỏi lúc nào Chúa giải cứu Đa-vít? Bởi vì ông có từng nghĩ thầm trong lòng (ISa 27:1), và chưa đối diện với điều đó.
Gia-cơ 1: 2-4: 2 Hỡi anh em, hãy coi sự thử thách trăm bề thoạt đến cho anh em như là điều vui mừng trọn vẹn, 3 vì biết rằng sự thử thách đức tin anh em sanh ra sự nhịn nhục. 4 Nhưng sự nhịn nhục phải làm trọn việc nó, hầu cho chính mình anh em cũng trọn lành toàn vẹn, không thiếu thốn chút nào.
Như người thợ rèn biết lúc nào rèn xong. Người luyện vàng biết lúc thấy hình bóng mình trong vang đang nung chảy là lúc cáu cặn đã tiên tan hết.
Đức Chúa Trời ở cùng Đa-vít tại hang đá Ên-ghê-đi (1Sa-mu-ên 24) Đa-vít đã không giết vua mà chỉ cắt vạt áo của ông làm dấu hiệu, và ông cũng áy náy về điều đó. Đức Chúa Trời ở cùng Đa-vít tại đồng vắng Pha-ran (1Sa-mu-ên 25). Tại Xíp bị dân xứ đó phản bội, dù Đa-vít đã giúp giải cứu dân Kê-i-la khỏi người Phi-lít-tin. (1Sa-mu-ên 23:4-5).
Tại đây Đức Chúa Trời ở cùng Đa-vít ban cho ông can đảm vào trại quân vua Sau-lơ làm một minh chứng không giết Sau-lơ, trong khi Đức Chúa Trời khiến cả trại quân ngủ mê.
Giữa sự chiến thắng này Đa-vít tiết lộ điều ông thầm nghĩ trong lòng khi nói chuyện với vua Sau-lơ: ISa 26: 20 Ôi! Nguyện huyết tôi chớ chảy ra trên đất cách xa mặt Đức Giê-hô-va; vì vua Y-sơ-ra-ên đã kéo ra đặng tìm một con bọ chét, như người ta đuổi theo chim đa đa trong núi vậy. “Điều đáng nhận xét là người Ả Rập, quan sát thấy những con chim đa đa | gà gô, bị quần đuổi ráo riết, không chỗ đậu, sẽ chóng trở nên mệt mỏi đến mức không thể bay tiếp tục nữa; theo cách này, họ săn đuổi chúng trên núi, cho đến khi cuối cùng có thể hạ gục chúng bằng dùi cui của mình. Chính theo cách đó, Sau-lơ đã săn đuổi Đa-vít dồn dập và xua Đa-vít không chỗ dừng chân, với hy vọng rằng có thể tóm được ông, bằng cách lặp đi lặp lại kiên trì, lì lợm sẽ diệt được Đa-vít” (Clarke)
Và sau đó là Đa-vít đến Xiếc lác tại Gát, một trong năm đế đô của người Phi-lít-tin và là quê hương của Gô-li-át: 1Sa-mu-ên 27:1 Đa-vít nói thầm nghĩ rằng: Chắc một ngày kia, ta sẽ chết bởi tay Sau-lơ. Ta chẳng làm chi hay hơn bằng trốn trong xứ Phi-li-tin, thì Sau-lơ sẽ chẳng còn kiếm ta trong cả địa phận Y-sơ-ra-ên nữa. Như vậy, ta sẽ thoát khỏi tay người.
Tại Xiếc lác và giai đoạn sau đó là sự xuống dốc của Đa-vít. Trong thời gian này ông phải giả điên để cứu mình, phải nói dối với vua A-kích (Gát), giết người cướp phá. Đa-vít ở đây trong 16 tháng (1Sa-mu-ên 27:7) Ở đây ông khai triển các chiến dịch cướp phá các thành người A-ma-léc, có quân đội riêng (khởi điểm là 600 người)
Tại đây Đa-vít gặp khủng hoảng tột cùng, khi cả đội quân đi cùng vua Gát đánh trận, thì quân A-ma-léc đã cướp phá Xiếc-lác. 1Sa-mu-ên 30: 6 Đa-vít bị sự hoạn nạn lớn, vì dân sự toan ném đá người, bởi hết thảy đều có tâm hồn đầy cay đắng, vì cớ mất con trai và con gái mình. NHƯNG ĐA-VÍT ĐƯỢC SỨC MẠNH NƠI GIÊ-HÔ-VA ĐỨC CHÚA TRỜI MÌNH.
Đa-vít trở về Israel. Người được Chúa gọi trở lại với sự kêu gọi.
Cuộc đời Đa-vít thăng trầm gian nan, ông kết luận rằng:
6 Nầy, Chúa muốn sự chân thật nơi bề trong; Chúa sẽ làm cho tôi được biết sự khôn ngoan TRONG NƠI BÍ MẬT CỦA LÒNG tôi.
Vì vậy tìm trở lại với phòng kín của chúng ta có dễ dàng không? Mat 6: 6 Song khi ngươi cầu nguyện, hãy vào phòng riêng, đóng cửa lại, rồi cầu nguyện Cha ngươi, ở nơi kín nhiệm đó; và Cha ngươi, là Đấng thấy trong chỗ kín nhiệm, sẽ thưởng cho ngươi.
Chúng ta cầu nguyện có phải để cho Đức Chúa Trời nghe không hay là cứ thao thao bất tuyệt?
Chúng ta nghĩ rằng điều giấu kín bí mật là khó bị mất nhất, nhưng qua những sơ lược về câu chuyện của Kinh Thánh này cho thấy rằng: Giữa thế gian tội lỗi hư mất này, đó là điều dễ dàng mất nhất. Có ai giữ của trong nhà tù được không? Cả thế gian đã bị nhốt trong tội lỗi
Ro 11: 32 Vì Đức Chúa Trời đã nhốt mọi người trong sự bạn nghịch, đặng thương xót hết thảy.
Ga 3: 22 Nhưng Kinh thánh đã nhốt hết thảy mọi sự dưới tội lỗi, hầu cho điều chi đã hứa, bởi đức tin trong Đức Chúa Jêsus Christ mà được ban cho những kẻ tin.
Ga 3: 23 Trước khi đức tin chưa đến, chúng ta bị nhốt dưới sự canh giữ của luật pháp mà chờ đức tin phải bày ra.
Bạn ơi, đừng để bị lừa dối, chỉ ở Thiên đàng mới còn lại thôi. Điều khó giữ nhất ở trần gian tội lỗi này là sự chân thật. Cảm tạ Chúa cho công việc thập tự giá!
ICo 7:31 31 kẻ dùng của thế gian, nên như kẻ chẳng dùng vậy; vì hình trạng thế gian nầy qua đi.
IGi 2:17 17 Vả thế gian với sự tham dục nó đều qua đi, song ai làm theo ý muốn của Đức Chúa Trời thì còn lại đời đời.
Nếu chúng ta mất tình yêu thương với Chúa là mất tất cả. Để giữ được điều đó chúng ta phải giữ được đức tin. Chiến đấu vì đức tin là yếu tố để giữ vững gia tăng thêm tình yêu thương.
6. CHIẾN ĐẤU TRONG ĐỨC TIN LÀ ĐỨNG VỮNG VÀNG TRONG ĐIỀU CHÚNG TA TIN vào công việc Chúa đã làm xong. Quyết tâm trong sự vâng lời. Việc chúng ta là đứng vững trong đức tin, bám trụ điều chúng ta tuyên xưng không đổi thay, như đứa con hoang đàng trở về, lúc nó thật nhất với chính mình.
Trong hướng đó ban ngày, mặt trời công bình sẽ lộ ra và sao mai sẽ mọc lên trong lòng chúng ta (2Phi-e-rơ 1:19)
1Phi-e-rơ 5: 5b-11: Hết thảy đối đãi với nhau phải trang sức bằng khiêm nhường; vì Đức Chúa Trời chống cự kẻ kiêu ngạo, mà ban ơn cho kẻ khiêm nhường. 6 Vậy, hãy hạ mình xuống dưới tay quyền phép của Đức Chúa Trời, hầu cho đến kỳ thuận hiệp Ngài nhắc anh em lên; 7 lại hãy trao mọi điều lo lắng mình cho Ngài, vì Ngài hay săn sóc anh em. 8 Hãy tiết độ và tỉnh thức: kẻ thù nghịch anh em là ma quỉ, như sư tử rống, đi rình mò chung quanh anh em, tìm kiếm người nào nó có thể nuốt được. 9 HÃY ĐỨNG VỮNG TRONG ĐỨC TIN mà chống cự nó, vì biết rằng anh em mình ở rải khắp thế gian, cũng đồng chịu hoạn nạn như mình. 10 Đức Chúa Trời ban mọi ơn đã gọi anh em đến sự vinh hiển đời đời của Ngài trong Đấng Christ, thì sau khi anh em TẠM CHỊU KHỔ, CHÍNH NGÀI SẼ LÀM CHO ANH EM TRỌN VẸN, VỮNG VÀNG, VÀ THÊM SỨC CHO. 11 Nguyền xin quyền phép về nơi Ngài, đời đời vô cùng! A-men.