Ê-sai 24 có nghĩa là gì?
Tiếp theo những lời sấm truyền về sự phán xét của Chúa đối với nhiều quốc gia (Ê-sai 23) là lời tiên tri này về thời kỳ cuối cùng. Ê-sai hướng đến sự phán xét cuối cùng của Chúa đối với toàn bộ trái đất vì tội lỗi của con người trong những ngày cuối cùng. Đó là một viễn cảnh đáng sợ về những gì sắp xảy ra.
Đầu tiên là một sự kiện thảm khốc sẽ khiến bề mặt trái đất bị biến dạng, bị hủy hoại và thực tế là bị bỏ hoang. Có rất ít chi tiết được đưa ra, vì vậy không có gợi ý nào về thảm họa này có thể là gì. Những lời tiên tri khác về ngày tận thế, chẳng hạn như sách Khải Huyền, bao gồm các sự kiện thường được hiểu là thảm họa môi trường. (Ê-sai 24: “1Nầy, Đức Giê-hô-va làm cho đất trống không và hoang vu; Ngài lật đổ mặt đất và làm tan lạc dân cư.“).
Dù sự kiện này là gì, không ai có thể thoát khỏi nó vì quyền lực, địa vị, sự giàu có hay đặc quyền. Các đẳng cấp và giai cấp sẽ trở nên vô nghĩa. Nô lệ và chủ nhân, người vay và người cho vay, các nhà lãnh đạo tôn giáo và giáo dân; tất cả đều sẽ phải chịu đau khổ theo cùng một cách dưới sự phán xét của Chúa trong thời gian đó (Ê-sai 24, 1–2: “1Nầy, Đức Giê-hô-va làm cho đất trống không và hoang vu; Ngài lật đổ mặt đất và làm tan lạc dân cư. 2Thầy tế lễ như chúng dân, ông chủ như đầy tớ trai, bà chủ như đầy tớ gái, kẻ bán như người mua, kẻ cho mượn như người mượn, kẻ lấy lợi như người nộp lợi, ai cũng đồng một thể.“).
Ê-sai vẽ nên một bức tranh về trái đất, sau thảm họa này, gần như không có người ở, với tất cả các nguồn tài nguyên đã cạn kiệt. Một số người sẽ sống sót, nhưng đất đai trở nên “trống rỗng” vì không thể duy trì sự sống như trước đây. Bất cứ thứ gì còn lại sẽ ốm yếu, yếu ớt, mòn mỏi và mục nát. Sẽ không có ai thịnh vượng trong thời đại này. Điều này xảy ra vì loài người đã làm ô uế trái đất. Họ đã phạm tội và vi phạm giao ước đời đời của họ với Chúa. Tội lỗi của con người đã mang lời nguyền này đến thế giới. Ngày càng ít người sống sót; những người sống sót sẽ bị khô héo và bị đánh gục như thứ gì đó bị bỏ lại dưới ánh mặt trời nóng nực và hạn hán (Ê-sai 24, 3–6: “3Trên đất sẽ đều trống không và hoang vu cả; vì Đức Giê-hô-va đã phán lời ấy. 4Đất thảm thương và tồi tàn; thế gian lụn bại và tồi tàn; những dân cao nhứt trên đất hao mòn đi. 5Đất bị dân cư làm ô uế, vì họ đã phạm luật pháp, trái điều răn, dứt giao ước đời đời. 6Vậy nên sự rủa sả thiêu nuốt đất, những người ở trên nó mắc tội. Vì cớ đó dân trên đất bị đốt cháy, chỉ còn ít người sót lại.“).
“Thành phố” ở đây chỉ đơn giản là phép ẩn dụ cho thế giới có người ở của nhân loại. Nền văn minh sẽ bị tàn phá với con người bị cô lập và bị nhốt sau cánh cửa của họ. Hạnh phúc sẽ có vẻ như là một điều đã bị lãng quên từ lâu trong quá khứ. Những người còn sống sẽ ít ỏi và may mắn như những mảnh vụn rải rác bị mất trong một vụ thu hoạch. Một ví dụ là tác động của vụ mùa nho thất bát. Vụ mùa này đóng vai trò quan trọng đối với cuộc sống ở Cận Đông trong thời của Ê-sai. Nếu không có vụ thu hoạch nho, sẽ không có rượu. Nếu không có vụ thu hoạch này, sẽ không có âm nhạc và không có lễ kỷ niệm nào đi kèm với thời điểm đó. Sẽ không có tiệc tùng dù chỉ để tạm thời thoát khỏi sự phán xét của Chúa (Ê-sai 24, 7–13: “7 Rượu mới than vãn, cây nho tàn héo, mọi kẻ vốn có lòng vui đều than thở; 8 những kẻ đánh trống không đánh nữa, tiếng mừng rỡ hết rồi, giọng vui đàn cầm đã dứt. 9 Chẳng còn vừa uống rượu vừa hát nữa; những tay ghiền rượu cho rượu mạnh là cay đắng. 10 Thành hoang loạn đã đổ nát; nhà cửa đều đóng lại, không ai vào được. 11 Người ta kêu la trong đường phố vì cớ rượu; mọi sự vui đều trở nên tăm tối; sự mừng rỡ trong xứ đi đâu rồi! 12 Trong thành vắng vẻ, cửa thành phá hoại! 13 Vì giữa các dân trên đất sẽ giống như lúc người ta rung cây ô-li-ve, và như khi mót trái nho sau mùa hái trái.“).
Trong một sự thay đổi đột ngột, Ê-sai tiết lộ rằng có lễ kỷ niệm vui vẻ ở đâu đó trên trái đất. Rõ ràng, ngay cả trong những thời điểm đen tối đó, một số người sẽ đến với Chúa trong đức tin. Những tín đồ mới này cùng nhau hát ca ngợi Đấng Công Chính từ khắp cùng trái đất mặc dù xung quanh họ hoang tàn. Ngay cả với tin tốt lành đó, Ê-sai vẫn bày tỏ sự tuyệt vọng; những kẻ phản bội vẫn tiếp tục phản bội Chúa. Ông chuyển sang mô tả sự phán xét cuối cùng. (Ê-sai 24, 14–15: “14Những kẻ nầy sẽ cất tiếng lên, kêu rao; từ nơi biển kêu lớn tiếng vui mừng vì sự uy nghiêm Đức Giê-hô-va. 15 Vậy hãy tôn vinh Đức Giê-hô-va trong phương đông, hãy tôn vinh danh Đức Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, trong các cù lao biển!“).
Những người còn sống sót đến phút cuối cùng sẽ trải qua nỗi kinh hoàng, hố sâu và cạm bẫy. Nỗi kinh hoàng mang theo một tiếng ầm vang khiến mọi người tản mác và rơi xuống hố. Những người thoát khỏi hố sâu này bị mắc vào cạm bẫy. Cuối cùng không có lối thoát (Ê-sai 24, 16–18: “16Chúng ta đã nghe từ nơi đầu cùng đất hát rằng: Vinh hiển cho kẻ công bình! Nhưng tôi nói: Tôi bị gầy mòn, tôi bị gầy mòn! Khốn nạn cho tôi! Những kẻ gian dối làm gian dối, phải, kẻ gian dối làm gian dối lắm! 17Hỡi dân cư trên đất, sự kinh hãi, hầm và bẫy đến trên ngươi. 18Kẻ nào trốn khỏi tiếng kinh hãi, sẽ sa xuống hầm; nếu lên khỏi hầm, sẽ mắc vào lưới. Vì các cửa sổ trên trời đều mở ra, các nền dưới đất đều rung rinh“).
Cuối cùng, trái đất bị phá hủy bởi những trận động đất lớn làm rung chuyển hành tinh đến tận lõi. Đây là một sự kiện mà hành tinh sẽ không bao giờ phục hồi được (Ê-sai 24:19–20 “19Đất đều tan nát, đất đều vỡ lở, đất đều rúng động. 20Đất lay động như người say; lỏng chỏng như cái võng, tội lỗi chất lên trên nặng trĩu, nó sẽ đổ xuống và không dậy được nữa!“).
Sau đó, Chúa tập hợp tất cả những kẻ chống lại Ngài, bao gồm các vua trên đất và các quyền năng siêu nhiên trên trời. Ngài nhốt họ vào một nhà tù để chờ đợi hình phạt cuối cùng sau nhiều ngày. Sau đó, Chúa các đạo quân bắt đầu triều đại của Ngài trên trái đất từ Núi Zion ở Jerusalem (Ê-sai 24,21–23: “21Xảy ra trong ngày đó, Đức Giê-hô-va sẽ phạt các cơ binh nơi cao ở trên trời, phạt các vua thế gian ở trên đất. 22Họ sẽ nhóm lại cùng nhau, bị cầm trong hầm như tù bị nhốt trong ngục; cách lâu ngày, sẽ đều bị phạt. 23Mặt trăng sẽ xấu hổ, mặt trời sẽ mắc cỡ; vì Đức Giê-hô-va vạn quân sẽ trị vì trên núi Si-ôn, tại Giê-ru-sa-lem; và sự vinh hiển sẽ chói lói trước mặt các trưởng lão.“).
Ngày Phán Xét là gì?
Ngày Phán Xét là ngày phán xét cuối cùng, tối hậu của Chúa đối với loài người tội lỗi. Có một số đoạn trong Kinh Thánh đề cập đến sự phán xét cuối cùng sau khi chết vào thời điểm tận thế khi mọi người sẽ đứng trước Chúa và Ngài sẽ đưa ra phán quyết cuối cùng về cuộc sống của họ.
Kinh Thánh cảnh báo chúng ta về Ngày Phán Xét. Tiên tri Malachi đã viết, “1Vì nầy, ngày đến, cháy như lò lửa. Mọi kẻ kiêu ngạo, mọi kẻ làm sự gian ác sẽ như rơm cỏ; Đức Giê-hô-va vạn quân phán: Ngày ấy đến, thiêu đốt chúng nó, chẳng để lại cho chúng nó hoặc rễ hoặc nhành.” (Malachi 4:1). Giăng Báp-tít đã nói về nhu cầu “ chạy trốn cơn thịnh nộ sắp đến” (Luca 3:-7 Vậy, Giăng nói cùng đoàn dân đến để chịu mình làm phép báp-têm rằng: Hỡi dòng dõi rắn lục, ai đã dạy các ngươi tránh khỏi cơn thạnh nộ ngày sau?). Phao-lô viết cho những người không ăn năn: “ 5Bởi lòng ngươi cứng cỏi, không ăn năn, thì tự chất chứa cho mình sự giận về ngày thạnh nộ, khi sẽ hiện ra sự phán xét công bình của Đức Chúa Trời, 6là Đấng sẽ trả lại cho mỗi người tùy theo công việc họ làm“ (Rô-ma 2:5–6; so sánh Thi thiên 62: “12Vả lại, hỡi Chúa, sự nhân từ thuộc về Chúa; Vì Chúa trả cho mọi người tùy theo công việc của họ.”). Ngày phán xét là điều chắc chắn.
Kinh thánh ghi lại nhiều lần khi Đức Chúa Trời phán xét các cá nhân và quốc gia. Ví dụ, Ê-sai 17 — 23 là một loạt các sự phán quyết được tuyên bố chống lại Đa-mách, Ai Cập, Cush, Babylon, Ai Cập, Ả Rập, Giê-ru-sa-lem và Ty-rơ. Những phán quyết cục bộ này đóng vai trò báo trước sự phán xét sắp đến (Ê-sai 24 mô tả sự phán xét của Đức Chúa Trời đối với toàn thế giới). Thường có một sự phán xét tạm thời về tội lỗi xảy ra trong cuộc sống này, nhưng sự phán xét cuối cùng sẽ xảy ra vào lúc tận thế. Khải Huyền 19:17–21 ghi lại một trận chiến lớn trong đó kẻ thù của CHÚA bị tàn sát (và đây có thể là hình ảnh mà hầu hết mọi người nghĩ đến khi họ nghĩ về Ngày Phán Xét). Tuy nhiên, đây chỉ là một sự phán xét tạm thời đối với những người còn sống vào thời điểm diễn ra trận đại chiến. Sự phán xét cuối cùng sẽ bao gồm tất cả những ai đã từng sống và sẽ đưa mọi người đến số phận cuối cùng của họ.
Khải Huyền 20:11–15 chứa đựng một trong những mô tả sống động nhất về Ngày Phán Xét: “11Bấy giờ tôi thấy một tòa lớn và trắng cùng Đấng đương ngồi ở trên; trước mặt Ngài trời đất đều trốn hết, chẳng còn thấy chỗ nào cho nó nữa. 12Tôi thấy những kẻ chết, cả lớn và nhỏ, đứng trước tòa, và các sách thì mở ra. Cũng có mở một quyển sách khác nữa, là sách sự sống; những kẻ chết bị xử đoán tùy công việc mình làm, cứ như lời đã biên trong những sách ấy. 13Biển đem trả những người chết mình chứa; Sự chết và Âm phủ cũng đem trả những người chết mình có. Mỗi người trong bọn đó bị xử đoán tùy công việc mình làm. 14Đoạn, Sự chết và Âm phủ bị quăng xuống hồ lửa. Hồ lửa là sự chết thứ hai. 15Kẻ nào không được biên vào sách sự sống đều bị ném xuống hồ lửa.“
Trong đoạn văn này, chúng ta thấy rằng Đức Chúa Trời là thẩm phán cuối cùng. Theo Lời Chúa Jesus, chính Đức Chúa Con sẽ đưa ra phán quyết cuối cùng, vì vậy Ngài phải là Đấng đang ngồi trên ngai vàng (Giăng 5:16–3016 Nhân đó dân Giu-đa bắt bớ Đức Chúa Jêsus, vì cớ Ngài làm những sự ấy trong ngày Sa-bát. 17 Nhưng Ngài phán cùng họ rằng: Cha ta làm việc cho đến bây giờ, ta đây cũng làm việc như vậy. 18 Bởi cớ đó, dân Giu-đa càng kiếm cách nữa để giết Ngài, chẳng những vì Ngài phạm ngày Sa-bát thôi, mà lại vì Ngài gọi Đức Chúa Trời là Thân Phụ mình, làm ra mình bằng Đức Chúa Trời. 19 Vậy, Đức Chúa Jêsus cất tiếng phán cùng họ rằng: Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, Con chẳng tự mình làm việc gì được; chỉ làm điều chi mà Con thấy Cha làm; vì mọi điều Cha làm, Con cũng làm y như vậy. 20 Cha yêu Con và tỏ cho mọi điều Cha làm: Cha sẽ tỏ cho Con công việc lớn lao hơn những việc nầy nữa, để các ngươi lấy làm lạ lùng. 21 Vả, Cha khiến những kẻ chết sống lại và ban sự sống cho họ thể nào, thì Con cũng ban sự sống cho kẻ Con muốn thể ấy. 22 Cha cũng chẳng xét đoán ai hết, nhưng đã giao trọn quyền phán xét cho Con, 23 đặng ai nấy đều tôn kính Con, cũng như tôn kính Cha vậy. Ai không tôn kính Con, ấy là không tôn kính Cha, là Đấng đã sai Con đến. 24 Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, ai nghe lời ta mà tin Đấng đã sai ta, thì được sự sống đời đời, và không đến sự phán xét, song vượt khỏi sự chết mà đến sự sống. 25 Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, giờ đến, và đã đến rồi, khi những kẻ chết sẽ nghe tiếng của Con Đức Chúa Trời, và những kẻ nghe sẽ được sống. 26 Vì như Cha có sự sống trong mình, thì Cha cũng đã ban cho Con có sự sống trong mình vậy. 27 Cha đã ban quyền thi hành sự phán xét cho Con, vì là Con người. 28 Chớ lấy điều đó làm lạ; vì giờ đến, khi mọi người ở trong mồ mả nghe tiếng Ngài và ra khỏi; 29 ai đã làm lành thì sống lại để được sống, ai đã làm dữ thì sống lại để bị xét đoán. 30 Ta không thể tự mình làm nổi việc gì; ta xét đoán theo điều ta nghe, và sự xét đoán ta là công bình, vì ta chẳng tìm ý muốn của ta, nhưng tìm ý muốn của Đấng đã sai ta.; so sánh Khải Huyền 7: “17Vì Chiên Con ở giữa ngôi sẽ chăn giữ và đưa chúng đến những suối nước sống; Đức Chúa Trời sẽ lau hết nước mắt nơi mắt chúng.”).
Ngoài ra, chúng ta thấy rằng sự phán xét này là toàn diện. Đây là tất cả những người đã từng chết, nhỏ và lớn (thấp hèn cũng như sang trọng). Không ai thoát khỏi Ngày Phán xét.
Sự phán xét của Ngày Phán xét được thực hiện theo những gì cá nhân đã làm trong cuộc sống của họ—họ bị phán xét theo những việc làm của họ. Một người sẽ không bị phán xét theo những gì người khác đã làm hoặc không làm; anh ta là người duy nhất chịu sự phán xét, chịu trách nhiệm cho hành động của chính mình.
Mặc dù sự phán xét dựa trên các việc làm, nhưng nó không phải là sự cân nhắc giữa việc làm tốt và việc làm xấu. Cuối cùng, việc chúng ta vào thiên đàng hay địa ngục dựa trên điều tên của chúng ta có được ghi và vẫn còn trong sách sự sống hay không. Những người không được ghi trong sách sự sống sẽ bị ném vào hồ lửa. Khải Huyền 21:27 nhắc lại rằng chỉ những người có tên được ghi trong Sách Sự Sống của Chiên Con mới được vào trời mới và đất mới.Khải Huyền 21,: “27kẻ ô uế, người làm điều gớm ghiếc và nói dối không hề được vào thành; nhưng chỉ có những kẻ đã biên tên trong sách sự sống của Chiên Con.”
Xét đến những rủi ro cao liên quan (số phận đời đời), người ta phải đảm bảo rằng mình đã chuẩn bị cho Ngày Phán xét cuối cùng trước. Làm sao một tội nhân có tội (và tất cả chúng ta đều có tội) có thể được ghi tên vào Sách Sự sống của Chiên Con và do đó được đứng trước Ngài trong sự phán xét cuối cùng và được tuyên bố là “vô tội”? Làm sao một tội nhân có thể được xưng công bình trước một Đức Chúa Trời thánh khiết và công chính và tránh được cơn thịnh nộ của Ngài? Kinh Thánh cho chúng ta một câu trả lời rõ ràng.
“1Vậy chúng ta đã được xưng công bình bởi đức tin, thì được hòa thuận với Đức Chúa Trời, bởi Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta” (Rô-ma 5:1). Người có đức tin nơi Đấng Christ đã bị phán xét rồi. Người đó đã được xưng công bình—tức là được tuyên bố là công chính—bởi Đức Chúa Trời dựa trên công việc hoàn hảo của Đấng Christ thay cho người đó. Giống như thể sự phán xét cuối cùng sẽ xảy ra vào Ngày Phán xét đã được đưa ra trước. Tất cả những ai có đức tin vào Đấng Christ đều được tuyên bố là công chính, và tên của họ được ghi trong Sách Sự Sống của Chiên Con. Họ không có gì phải sợ vào Ngày Phán xét vì hình phạt của họ đã được Đấng Christ gánh chịu trên thập tự giá (Rô-ma 8: “1Cho nên hiện nay chẳng còn có sự đoán phạt nào cho những kẻ ở trong Đức Chúa Jêsus Christ“). Đối với những ai có đức tin vào Đấng Christ, Ngày Phán xét sẽ là ngày cứu rỗi cuối cùng khi họ được giải cứu khỏi mọi tác động tiêu cực của tội lỗi (Ma-la-chi 4,2–3: “2Nhưng ai sẽ đương nổi ngày Ngài đến, và ai đứng được khi Ngài hiện ra? Vì Ngài giống như lửa của thợ luyện, như tro thợ giặt. 3Ngài sẽ ngồi như kẻ luyện bạc và làm cho sạch; Ngài sẽ chùi các con trai Lê-vi, làm cho chúng nó sạch như vàng và bạc; chúng nó sẽ dâng của lễ cho Đức Giê-hô-va trong sự công bình.“).
“27Theo như đã định cho loài người phải chết một lần, rồi chịu phán xét, 28cũng vậy, Đấng Christ đã dâng mình chỉ một lần đặng cất tội lỗi của nhiều người;Ngài lại sẽ hiện ra lần thứ hai, không phải để cất tội đi nữa, nhưng để ban sự cứu rỗi cho kẻ chờ đợi Ngài.” (Hê-bơ-rơ 9:27–28).