Người ta cho rằng Ty-rơ là một trong những thành phố cổ nhất trên bờ biển Phê-ni-xi, được thành lập từ lâu trước khi người Israel tiến vào vùng đất Canaan. Ê-sai khẳng định nguồn gốc cổ xưa của Ty-rơ là “ từ đời thượng cổ” (Ê-sai 23:7Đây há chẳng phải là thành vui vẻ của các ngươi sao? Là thành có từ đời thượng cổ, mà chân nó đã trải đến nơi xa đặng trú ngụ tại đó.).
Ty-rơ nằm trên bờ biển Địa Trung Hải ngay phía bắc Jerusalem giữa những ngọn núi của Lebanon và Biển Địa Trung Hải, cách Sidon khoảng 32km/20 dặm về phía nam và cách Acre[TH1] 37km/23 dặm về phía bắc. Người ta tin rằng Sidon lân cận là thành phố Phê-ni-xi lâu đời nhất, nhưng lịch sử của Ty-rơ lại nổi tiếng hơn. Tên Ty-rơ (Tzor trong tiếng Hê-bê-rơ) có nghĩa là “một tảng đá”, một mô tả thích hợp cho pháo đài ven biển bằng đá. Vào thời cổ đại, Ty-rơ thịnh vượng như một thành phố hàng hải và là một trung tâm thương mại sầm uất. Mặt hàng xuất khẩu có giá trị nhất của khu vực này là thuốc nhuộm màu tím nổi tiếng thế giới vào thời điểm đó.
Ban đầu, thành phố cổ này được chia thành hai phần: một thành phố cảng cổ hơn (“Ty-rơ Cổ”) nằm trên đất liền và một hòn đảo đá nhỏ cách bờ biển khoảng 800m, nơi phần lớn dân số sinh sống (“Ty-rơ Mới” hoặc “Ty-rơ đảo”). Hòn đảo đã được kết nối với đất liền kể từ khi Alexander Đại đế xây dựng một đường dốc bao vây vào đó vào thế kỷ thứ tư trước Công nguyên. Đường đắp cao đã mở rộng qua nhiều thế kỷ, tạo nên hình dạng bán đảo hiện tại của Ty-rơ.
Kinh thánh lần đầu tiên đề cập đến Ty-rơ trong danh sách các thành phố là một phần của phần thừa kế của chi phái A-se (Joshua 19:24–31). Được củng cố bằng một bức tường, Ty-rơ giữ một vị trí cực kỳ vững chắc. Đây là thành phố duy nhất trong danh sách được mô tả là “vững chắc” hoặc “được củng cố” (câu 29Giới hạn lại vòng về Ra-ma, cho đến thành kiên cố Ty-rơ, đoạn chạy hướng Hô-sa, rồi giáp biển tại miền Ạc-xíp). Joshua không thể chiếm được Ty-rơ (Joshua 13,3–4: 3từ sông Si-cô đối ngang xứ Ê-díp-tô, cho đến giới hạn Éc-rôn về phía bắc, vốn kể là miền Ca-na-an, thuộc về năm vua Phi-li-tin, là vua Ga-xa, vua Ách-đốt, vua Ách-ca-lôn, vua Gát, vua Éc-rôn, và vua dân A-vim; 4lại về phía nam, cả xứ Ca-na-an và Mê-a-ra, vốn thuộc về dân Si-đôn, cho đến A-phéc, cho đến giới hạn dân A-mô-rít), và rõ ràng là nó chưa bao giờ bị người Israel chinh phục (2 Samuel 24:7Họ cũng đi đến thành lũy xứ Ty-rơ, vào các thành dân Hê-vít và dân Ca-na-an, rồi họ giáp đến Bê-e-Sê-ba tại miền nam Giu-đa).
Vào thời vua David trị vì, Israel đã hình thành một liên minh hữu nghị với Hiram, vua Ty-rơ. David sử dụng thợ xây đá và thợ mộc từ Ty-rơ, cùng với cây tuyết tùng từ vùng đó để xây dựng cung điện của mình (2 Samuel 5:11Hi-ram, vua thành Ty-rơ, sai sứ đến Đa-vít, đem theo gỗ bá hương, thợ mộc, thợ đá đặng xây cất một cái đền cho Đa-vít.). Mối quan hệ hòa bình với vua Hiram tiếp tục cho đến thời vua Solomon, với việc xây dựng đền thờ ở Jerusalem phụ thuộc rất nhiều vào nguồn cung cấp, nhân công và thợ thủ công lành nghề từ Ty-rơ (1Các Vua 5:1–14; 9: 11thì bấy giờ, vua Sa-lô-môn ban cho Hi-ram, vua Ty-rơ, hai mươi thành ở xứ Ga-li-lê; vì Hi-ram có cấp cho Sa-lô-môn gỗ bá-hương, gỗ tùng, và vàng, tùy người muốn bao nhiêu.; 2Sử ký 2:3Sa-lô-môn sai đến Hi-ram, vua Ty-rơ, mà nói rằng: Vua đã hậu đãi Đa-vít, cha tôi, cung cấp cây bá hương cho người đặng cất cái cung để người ở; xin vua cũng hãy đãi tôi như thế).
Israel tiếp tục chia sẻ mối quan hệ chặt chẽ với Ty-rơ trong thời kỳ trị vì của Vua Ahab. Ahab kết hôn với Giê-sa-bên công chúa Phê-ni-xi, con gái của Ết-ba-anh, vua Sidon, và cuộc hôn nhân của họ đã dẫn đến sự xâm nhập của việc thờ cúng và thờ thần tượng của người ngoại giáo vào Israel (1 Kings 16:31Vả, người lấy sự bắt chước theo tội-lỗi của Giê-rô-bô-am, con trai Nê-bát, làm nhỏ-mọn, nên người đi lấy Giê-sa-bên, con gái Ết-ba-anh, vua dân Si-đôn, mà làm vợ; người cũng đi hầu-việc Ba-anh và thờ-lạy nó.). Cả Ty-rơ và Sidon đều khét tiếng vì sự gian ác và thờ thần tượng, dẫn đến nhiều lời lên án của các tiên tri Israel, những người đã dự đoán sự hủy diệt cuối cùng của Ty-rơ (Ê-sai 23:1Gánh nặng về Ty-rơ. Hỡi tàu bè Ta-rê-si, hãy than khóc, vì nó đã bị hủy phá, đến nỗi chẳng còn nhà cửa nữa! Chẳng còn lối vào nữa! Ấy là điều đã tỏ cho họ từ xứ Kít-tim.; Jeremiah 25: 15-17, 22:15Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên có phán cùng tôi như vầy: Hãy lấy chén rượu của sự giận khỏi tay ta, khá cho các dân mà ta sai ngươi đến đều uống lấy. 16Chúng nó sẽ uống, sẽ đi xiêu tó, và điên cuồng, vì cớ gươm dao mà ta sẽ sai đến giữa chúng nó. 17Vậy tôi lấy chén khỏi tay Đức Giê-hô-va, và khiến cho mọi nước mà Đức Giê-hô-va sai tôi đến đều uống lấy:…22cho các vua Ty-rơ, cho mọi vua ở Si-đôn, và cho mọi vua ở cù lao ngoài biển;; Ezekiel 28:1–19; Joel 3:4 Hỡi Ty-rơ và Si-đôn, và hết thảy địa hạt của Phi-li-tin, các ngươi có quan hệ gì cùng ta? Các ngươi muốn báo trả cho ta hay sao? Nếu các ngươi báo trả ta, ta sẽ khiến sự báo trả đổ trên đầu các ngươi cách mau kíp và thình lình; Amos 1:9–10 9Đức Giê-hô-va phán như vầy: Bởi cớ tội ác của Ty-rơ đến gấp ba gấp bốn lần, nên ta không xây bỏ án phạt khỏi nó; vì chúng nó đã nộp hết dân sự cho Ê-đôm, chẳng hề nhớ đến sự giao ước anh em. 10Ta sẽ sai lửa đến trên vách thành Ty-rơ, nó sẽ thiêu nuốt những đền đài nó.; Zechariah 9,2–4: 2Lời ấy cũng phán về Ha-mát, láng giềng của Đa-mách, về Ty-rơ và Si-đôn, vì các thành ấy là rất khôn sáng. 3Vì Ty-rơ đã xây một đồn lũy cho mình, và thâu chứa bạc như bụi đất, vàng ròng như bùn ngoài đường. 4 Nầy, Chúa sẽ cất lấy của cải nó, xô quyền thế nó xuống biển, nó sẽ bị lửa thiêu nuốt.). Một trong những lời tiên tri chi tiết nhất về sự sụp đổ của Ty-rơ nằm trong sách Ê-xê-chi-ên: “4Chúng nó sẽ hủy phá những vách thành Ty-rơ, và xô đổ tháp của nó; ta sẽ cào bụi, khiến nó làm một vầng đá sạch láng. 5 Nó sẽ làm một chỗ người ta phơi lưới ở giữa biển; vì Chúa Giê-hô-va phán rằng: Ta đã phán. Nó sẽ làm mồi của các nước. ” (Ê-xê-chi-ên 26:4–5).
Sau khi Jerusalem được phục hồi vào thời của Nehemiah (khoảng năm 450 TCN), người dân Ty-rơ đã vi phạm ngày nghỉ của ngày Sa-bát bằng cách bán hàng hóa của họ tại các chợ ở Jerusalem (Nehemiah 13:16Cũng có người Ty-rơ ở tại đó, đem cá và các thứ hàng hóa đến bán cho người Giu-đa và tại thành Giê-ru-sa-lem trong ngày sa-bát). Vào năm 332 TCN, sau bảy tháng bị bao vây, Alexander Đại đế đã chinh phục Ty-rơ, chấm dứt sự kiểm soát chính trị của Phê-ni-xi, nhưng thành phố vẫn giữ được sức mạnh kinh tế của mình.
Trong Tân Ước, Chúa Jesus nhắc đến Ty-rơ như một ví dụ về một thành phố không ăn năn (Ma-thi-ơ 11,21–22:21Khốn nạn cho mầy, thành Cô-ra-xin! Khốn nạn cho mầy, thành Bết-sai-đa! Vì nếu các phép lạ đã làm giữa bây, đem làm trong thành Ty-rơ và Si-đôn, thì hai thành đó thật đã mặc áo gai, đội tro, ăn năn từ lâu rồi. 22Vậy nên ta bảo bây, đến ngày phán xét, thành Ty-rơ và thành Si-đôn sẽ chịu đoán phạt nhẹ hơn bây; Lu-ca 10:13Khốn cho mầy, thành Cô-ra-xin! Khốn cho mầy, thành Bết-sai-đa! Vì nếu các phép lạ đã làm giữa bay, đem làm trong thành Ty-rơ và thành Si-đôn, thì hai thành ấy đã mặc áo gai và đội tro mà ăn năn từ lâu rồi.). Chúa Jesus cũng đã phục vụ tại quận Ty-rơ và Sidon, chữa lành cho con gái bị quỷ ám của một người phụ nữ Ca-na-an (Ma-thi-ơ 15:21–28).
Cuộc bách hại xảy ra sau cái chết của Ê-tiên khiến các cơ đốc nhân ở Jerusalem phải tản mác. Kết quả là, một hội thánh được thành lập tại Ty-rơ (Công vụ 11:19Những kẻ bị tản lạc bởi sự bắt bớ xảy đến về dịp Ê-tiên, bèn đi đến xứ Phê-ni-xi, đảo Chíp-rơ và thành An-ti-ốt, chỉ giảng đạo cho người Giu-đa thôi.). Phao-lô đã dành một tuần ở đó với các môn đồ trên hành trình trở về của chuyến truyền giáo thứ ba của ông (Công vụ 21, 2–4:2Ở đó gặp một chiếc tàu, dương buồm chạy qua xứ Phê-ni-xi; chúng ta bèn xuống đi. 3Thấy đảo Chíp-rơ, thì tránh bên hữu, cứ theo đường đến xứ Sy-ri, đậu tại thành Ty-rơ, vì tàu phải cất hàng hóa tại đó. 4 Chúng ta đi tìm được các môn đồ rồi, bèn ở lại với họ bảy ngày. Các môn đồ chịu Đức Thánh Linh cảm động, dặn Phao-lô chớ lên thành Giê-ru-sa-lem). Năm 1291, Ty-rơ đã bị người Saracen phá hủy hoàn toàn, ứng nghiệm lời tiên tri của Ezekiel 26. Nơi này vẫn không có người ở trong 300 năm tiếp theo. Năm 1894, dân số của Ty-rơ được báo cáo là khoảng 200 người sống trong một làng chài ít người biết đến. Trong thời gian gần đây, đất nước Lebanon đã xây dựng lại Ty-rơ và đổi tên thành một điểm thu hút khách du lịch. Thành phố hiện có dân số ước tính là 135.000 người. Đúng như lời tiên tri, Ty-rơ không bao giờ lấy lại được vị thế siêu cường thương mại mà nó từng có vào thời của Ê-xê-chi-ên. Ty-rơ cổ đại thực sự đã bị tước mất vinh quang và sức mạnh của nó, và Ty-rơ hiện đại chỉ còn là cái bóng của thực tế trước đây.
[TH1]Acco chỉ được nhắc đến một lần trong Kinh thánh bằng cái tên này. Trong Các quan xét 1:31Người A-se cũng chẳng đuổi dân ở A-cô, hoặc dân ở Si-đôn, dân ở Ách-láp, dân ở Ạc-xíp, dân ở Hên-ba, dân ở A-phéc hay là dân ở Rê-hốp., nó được nhắc đến như một trong những nơi mà người Israel đã không giữ được. Trong Tân Ước, Acco được gọi là Ptolemais và là một trong những điểm dừng chân trên chuyến trở về Jerusalem cuối cùng của Phao-lô (Công vụ các sứ đồ 21: 7Còn chúng ta đi hết đường thủy, thì ở thành Ty-rơ sang thành Bê-tô-lê-mai, chào thăm anh em và ở lại với họ một ngày). Bê-tô-lê-mai (Ptolemais) nằm trên tuyến đường biển và đường bộ chính vào thời cổ đại. Nó từng là cảng chính của khu vực cho đến khi Caesarea được xây dựng. Herod Đại đế đã tiếp đón Augustus Caesar tại địa điểm này vì Caesarea vẫn chưa được hoàn thành. Vespasian lần đầu tiên cập cảng tại Ptolemais khi ông đến để khuất phục Cuộc nổi loạn đầu tiên của người Do Thái. Sau đó, cư dân Ả Rập đã đổi tên lại thành “Acco“.