Lu-ca 9:57-62:
“57 Đang khi đi đường, có kẻ thưa Ngài rằng: Chúa đi đâu tôi sẽ theo đó. 58 Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Con cáo có hang, chim trời có ổ; song Con người không có chỗ mà gối đầu.
59 Ngài phán cùng kẻ khác rằng: Ngươi hãy theo ta. Kẻ ấy thưa rằng: Xin cho phép tôi đi chôn cha tôi TRƯỚC đã. 60 Nhưng Đức Chúa Jêsus phán rằng: Hãy để kẻ chết chôn kẻ chết; còn ngươi, hãy đi rao giảng nước Đức Chúa Trời.
61 Có kẻ khác nữa thưa rằng: Lạy Chúa, tôi sẽ theo Chúa, song xin cho phép tôi TRƯỚC về từ giã người trong nhà tôi. 62 Đức Chúa Jêsus phán rằng: Ai đã tra tay cầm cày, còn ngó lại đằng sau, thì không xứng đáng với nước Đức Chúa Trời”
Khi bạn nhìn vào câu chuyện về ba người đàn ông này muốn hoặc có ý định đi theo Chúa, bạn có thể tự hỏi mình ba câu hỏi:
Người môn đệ có được phép có nơi thường trú không?
Có được phép tham dự đám tang của một người cha không tin đạo không?
Có được phép tạm biệt cha mẹ khi muốn đi truyền giáo không?
Câu trả lời rất rõ ràng: Về nguyên tắc, những điều này là hoàn toàn phù hợp và tốt. Nhưng điều Chúa Giêsu muốn làm sáng tỏ qua những câu chuyện này là: Chúng ta nên chuẩn bị từ bỏ nhà cửa, nơi chôn cất và lời chào không ngoái đầu nhìn lại vì Ngài. Là môn đệ của Chúa, chúng ta nên được thúc đẩy bởi một ước muốn: làm theo ý Ngài. Con người của Ngài, sứ mệnh của Ngài và sự phục vụ dành cho Ngài quan trọng hơn bất kỳ mối quan hệ tự nhiên nào.
Hai người được Chúa kêu gọi theo Ngài dùng từ “TRƯỚC” (các câu 59 và 61). Vì vậy, họ đặt một cái gì đó trước Chúa. Và đó chính xác là điều không được phép! Khi nói đến Chúa Jesus không có gì “TRƯỚC” Ngài. Ngài chiếm vị trí đầu tiên. Chúng ta có thực sự hiểu rõ điều đó không?